Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 700 - Chương 700:

 Chương 700: Chương 700: Chương 700:

Sau khi biết Bạch Trân Trân cũng có ý tứ với mình, Ông Tấn Hoa cảm thấy toàn thân mình giống như ngâm trong nước ấm, Ông Tấn Hoa sống hai mươi bảy năm, tính cách vẫn luôn trầm ổn cảm thấy bản thân hiện tại sắp hóa thân thành tiểu tử chưa ráo máu đầu, hận không thể chạy ra ngoài gọi la hét mấy tiếng.

Chẳng qua anh cũng không thể làm như vậy, nhìn Bạch Trân Trân bất tỉnh ngủ không tỉnh, biểu cảm của Ông Tấn Hoa càng nhu hòa hơn.

Càng vui vẻ thì càng muốn cho cô những điều tốt đẹp nhất, Ông Tấn Hoa chưa từng theo đuổi phụ nữ nhưng anh không ngại phải học lại từ đầu.

Mặc dù Từ Phong nói những lời đó nghe cũng rất có lý nhưng Ông Tấn Hoa vẫn cảm thấy mình không nên đối xử với Bạch Trân Trân như vậy.

Cô là trân bảo duy nhất trên đời này, dù cho cô đối xử với anh thực sự khác bình thường nhưng anh cũng không thể lợi dụng phần khác thường này để trân bảo rơi vào trong lòng mình.

Anh dâng sự trung thành của mình lên, để cho cô thấy thành ý và tâm ý của mình, đến thời gian thích hợp, hai người sẽ ở chung với nhau một cách tự nhiên.

Muốn trân bảo rơi vào trong lòng mình thì sao có thể thiếu cảm giác nghi thức cần thiết cơ chứ?

Nếu như lúc này Từ Phong biết Ông Tấn Hoa đang suy nghĩ điều gì nói không chừng sẽ trực tiếp mắng anh một câu, cảm thấy anh quá là rườm rà cực kì phiền toái.

Thích chính là nói thẳng ra thành lời, oanh oanh liệt liệt mới là tốt nhất, nếu không sớm ra tay bị người khác nhanh chân giành mất thì phải làm thế nào.

Nhưng trong chuyện tình cảm, phương pháp thể hiện của mỗi người đều không giống nhau, giống như bộ lý luận này của Ông Tấn Hoa không thuyết phục được Từ Phong, tương tự, những phương pháp kia của Từ Phong cũng không thích hợp để Ông Tấn Hoa sử dụng.

Anh vẫn quyết định dựa theo suy nghĩ trong lòng mình quyết định tiếp tục đi về phía trước.

***

Bạch Trân Trân đang nằm mơ, cô rất chắc chắn điểm này.

Hình ảnh màu sắc trong mơ sặc sỡ, khiến cho người ta không thấy rõ rốt cuộc đó là cái gì, cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra nhưng cô lại nhớ trong mơ có một người cứ dùng ánh mắt đau thương để nhìn cô.

"Trân Trân, tại sao phải từ chối anh?"

"Trân Trân, không phải em yêu anh sao?"

"Trân Trân, anh vẫn còn đang chờ em..."

"Trân Trân, trở lại bên cạnh anh nhanh một chút..."

Giọng nói của người trong mộng dịu dàng lưu luyến, nghe anh ta gọi tên mình một lần rồi lại một lần, Bạch Trân Trân đang hốt hoảng cảm thấy mình dường như thực sự đã từng có một đoạn tình cảm nhấp nhô phập phồng với anh ta, nhưng cuối cùng cô lại bỏ anh ta đi, để lại anh ta một mình ở đây.

Người kia vẫn cứ ở nơi đó, mặt đầy đau thương nhìn cô, chờ đợi cô quay đầu.

"Trân Trân, anh vẫn luôn chờ đợi em..."

"Trân Trân, anh sai rồi, anh không nên miễn cưỡng em..."

"Trân Trân, chỉ cần em có thể trở về bên cạnh anh thì mọi thứ có ra sao cũng được..."

"Trân Trân..."

Bạch Trân Trân trong mơ không ngừng rơi xuống, loại cảm giác mất trọng lực đó khiến cho cô cảm thấy không thể thích ứng được, cô đưa tay ra theo bản năng muốn nắm bắt được cái gì đó nhưng bàn tay đưa ra cũng chỉ bắt được hư vô mà thôi.

"Anh vẫn luôn chờ đợi em..."

"Trân Trân..."

Giữa lúc đang hoảng hốt, Bạch Trân Trân hình như thấy có người phá vỡ hư không, khắp người mang theo ánh sao hạ xuống trước mặt cô, anh ta đưa tay ra với cô, sau đó nhẹ nhàng bắt được tay cô.

Thế rơi xuống dừng lại chỉ trong nháy mắt, Bạch Trân Trân cảm giác bản thân đã rơi vào trong một cái ôm mỏng manh nhưng lại hết sức ấm áp.

Trên người đối phương tản ra mùi thơm quen thuộc, chẳng qua ngửi mùi trên người anh ta sẽ khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm.

Bạch Trân Trân ngẩng đầu lên, cố gắng muốn thấy rõ mặt đối phương nhưng khuôn mặt anh ta lại ẩn trong lớp sương mù, làm thể nào cũng không thể nhìn thấy rõ.

Thứ cô có thể thấy chỉ là một đôi mắt tràn đầy tình nghĩa, đôi mắt hơi xếch lên dường như có một nốt ruồi mỹ nhân màu đen, nhìn hết sức quen thuộc, giống như đã gặp ở chỗ nào đó rồi.

"Trân Trân, cuối cùng anh cũng đã gặp được em."

Bạch Trân Trân khàn giọng mở miệng: "Anh là ai?"

Cô vừa mới mở miệng đã bị giọng của mình dọa sợ, giọng nói này giống như đã khóc cực kì lâu, khàn khàn tới mức không giống như cô.

"Anh là người yêu em."

"Chúng ta vẫn luôn yêu thương nhau, em vì anh mà đã hi sinh rất nhiều thứ..."

"Trân Trân, anh biết em đã quên mất anh, có điều không sao cả, cuối cùng anh vẫn sẽ tìm được em thôi..."

"Bất kể là chân trời góc biển hay bích lạc hoàng tuyền, anh vẫn sẽ tìm được em..."

Người kia nói xong cúi đầu muốn hôn cô, nhưng Bạch Trân Trân lại nghiêng mặt đi, tránh khỏi cái hôn này.

Đối phương hôn vào chỗ tóc mai của cô, giọng người đàn ông vẫn dịu dàng như cũ, cũng không tức giận vì sự kháng cự của Bạch Trân Trân.

"Không quan trọng, Bạch Trân Trân, anh thật vất vả mới tìm được em, anh sẽ không buông tha dễ dàng..."

Bình Luận (0)
Comment