Rõ ràng giọng nói của đối phương rất nặng tình nhưng không hiểu tại sao Bạch Trân Trân vậy mà lại chẳng có bao nhiêu cảm động, thậm chí còn cảm thấy dáng vẻ dính dấp nhớp nhúa của đối phương khiến cho người ta coi thường.
Nhưng lúc cảm thấy coi thường đối phương thì trong lòng Bạch Trân Trân lại sinh ra cảm giác kì quái muốn thân cận với anh ta.
"Hình như tôi biết anh..."
Bạch Trân Trân nỗ lực muốn nhìn rõ mặt đối phương nhưng mặt anh ta lại bị ngăn cách trong lớp sương mù, dù làm thế nào cũng không nhìn thấy rõ.
Không thấy được mặt anh ta nhưng cặp mắt kia nhìn cũng rất quen, nhất là nốt ruồi mỹ nhân ở đuôi mắt khiến cô cảm thấy dường như mình đã bắt gặp ở đâu đó.
"Anh..."
Người nọ đột nhiên giơ tay lên che mắt Bạch Trân Trân, anh ta cúi người xuống, thấp giọng nói bên tai cô: "Trân Trân, sớm muộn rồi cũng sẽ có một ngày chúng ta gặp nhau, em phải chờ anh..."
Vừa nói, anh ta vừa buông cô ra, thân thể Bạch Trân Trân một lần nữa rơi xuống, lần này không có ai bắt lấy tay cô, Bạch Trân Trân không biết bản thân mình đã rơi xuống bao nhiêu lâu, trí nhớ của cô cũng bắt đầu trở nên mơ hồ thêm một lần nữa.
Giấc mơ hoang đường lại càng thêm ly kì, lúc Bạch Trân Trân mở mắt ra cảm giác suy nghĩ của bản thân mình vẫn bị vùi lấp trong giấc mơ như trước, cô nhớ mình dường như đã mơ một hồi thật dài, trong mơ xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cô vậy mà lại không nhớ được tình tiết trong giấc mơ.
Cô chỉ nhớ có người dùng một đôi mắt tràn đầy đau thương nhìn cô giống như có rất nhiều lời muốn nói với cô...
Dù Bạch Trân Trân đã tỉnh lại rồi nhưng lại cảm thấy bản thân mình vẫn chìm đắm trong mơ như lúc trước, ngực mình giống như bị khoét mất một mảng lớn, có chút trống rỗng trong đó viết đầy buồn bã khổ đau.
"Trân Trân, cô thế nào rồi? Có phải cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?"
Ông Tấn Hoa chăm sóc Bạch Trân Trân suốt đêm, lúc nửa đêm cô luôn nói mê sảng cái gì đó nhưng bởi vì giọng nói quá nhỏ nên Ông Tấn Hoa cũng không nghe được rõ ràng cô đang nói cái gì.
Đến sau nửa đêm, Bạch Trân Trân phát sốt, cũng may lúc này bọn họ đang ở bệnh viện, anh gọi bác sĩ tới, sau khi tiêm giảm sốt, nhiệt độ cơ thể Bạch Trân Trân nhanh chóng khôi phục lại bình thường, Ông Tấn Hoa thở phào nhẹ nhõm, vẫn luôn canh giữ bên cạnh cô, căn bản không dám chợp mắt.
Trời bắt đầu sáng lên, Bạch Trân Trân cũng mở mắt.
Có điều Bạch Trân Trân vừa mới tỉnh lại mắt đã trống rỗng, Ông Tấn Hoa gọi chừng mấy tiếng trong mắt Bạch Trân Trân vẫn không có ánh sáng, ngay lúc anh chuẩn bị gọi bác sĩ tới, Bạch Trân Trân đưa tay bắt lấy cánh tay Ông Tấn Hoa.
Cũng chính vào lúc này, trong mắt cô một lần nữa có ánh sáng.
Ông Tấn Hoa đỡ Bạch Trân Trân lên, quan tâm thăm hỏi cô một phen.
Bạch Trân Trân xoa xoa mi tâm, chỉ cảm thấy sau khi ngủ một giấc cơ thể chẳng khôi phục được bao nhiêu, cảm giác mệt mỏi đó ngược lại càng nồng đậm hơn, cô phun ra một hơi thở nặng nề, hỏi bằng giọng buồn buồn: "Tối hôm qua anh trông tôi cả một đêm à?"
Ông Tấn Hoa gật đầu một cái: "Đúng vậy, cô cứ nói mơ mãi, hơn nữa sắc mặt cũng không thể coi là quá tốt, tôi rất lo lắng cho cô."
Bạch Trân Trân gật đầu một cái, nhìn dưới tròng mắt Ông Tấn Hoa thâm đen, dùng giọng ôn tồn nói: "Có lẽ anh có thể sang bên cạnh nghỉ ngơi một lát, tôi đã không sao rồi."
Mặc dù cảm thấy vẫn rất mệt mỏi nhưng người cũng không hề thiếu thoải mái như lúc trước nữa, cô muốn để Ông Tấn Hoa đi nghỉ ngơi.
Có điều Ông Tấn Hoa vậy mà lại lắc đầu một cái: "Không cần, tôi ngủ đúng giấc lần tiếp theo là ổn."
Vừa nói, ánh mắt của Ông Tấn Hoa vừa rơi xuống người Bạch Trân Trân, dường như đang không biết nên mở miệng như thế nào.
Thấy dáng vẻ này của anh, Bạch Trân Trân nhíu mày, hỏi thăm một câu: "Tại sao lại nhìn tôi như vậy? Anh có chuyện gì muốn nói hay sao?"
Ánh mắt Ông Tấn Hoa nhìn cô vừa rồi toàn là do dự, giống như có lời đang cất giấu trong lòng nhưng lại không biết nên nói như thế nào, Bạch Trân Trân dứt khoát hỏi một câu muốn biết anh đã xảy ra chuyện gì.
Cô cảm thấy dựa vào mối quan hệ của hai người hiện giờ, Ông Tấn Hoa thực sự không cần thiết phải giấu giấu diếm diếm như vậy, có cái gì thì cứ nói thẳng ra là được.
Ông Tấn Hoa thở dài một cái, nói chuyện tối hôm qua cho Bạch Trân Trân nghe.
"Biểu cảm của cô vẫn luôn thay đổi, có lúc rất vui vẻ, có lúc lại rất bi thương, buổi sáng lúc cô tỉnh lại, mắt cô trống rỗng, rõ ràng tỉnh rồi nhưng tôi gọi cô rất lâu cô cũng không tỉnh hồn lại."
Bạch Trân Trân: "... thời điểm như thế này rồi mà anh còn do dự cái gì? Nói trực tiếp với tôi là được."