Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 702 - Chương 702:

 Chương 702: Chương 702: Chương 702:

Người này bị người khác cướp nhà hay sao? cô còn nhớ lần đầu tiên mình thấy Ông Tấn Hoa, đối phương vậy mà lại thẳng tay đối xử với cô giống như người hiềm nghi, có cái gì là nói trực tiếp, bây giờ quan hệ giữa hai người thay đổi, anh lại bối rối ở chỗ này, tính cách biến hóa cũng quá lớn rồi đúng chứ?

Đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Bạch Trân Trân, Ông Tấn Hoa cười khổ một tiếng, giải thích: "Tôi cũng không biết bị làm sao, rõ ràng tôi cũng muốn hỏi cô nhưng tôi lại có chút không khống chế được bản thân mình."

Thực ra vừa rồi anh đã muốn nói với Bạch Trân Trân nhưng lúc chuẩn bị mở miệng, trong đầu giống như có một giọng nói bảo anh đừng nói, cho nên anh vẫn giữ cái dáng vẻ lúng túng đó, cũng may Bạch Trân Trân hỏi, nếu không anh sợ bản thân vẫn sẽ quấn quýt mãi chưa nói ra được.

Bạch Trân Trân đột nhiên ngồi dậy, đưa tay đặt trên mặt Ông Tấn Hoa, cô bưng mặt Ông Tấn Hoa lên nhìn xung quanh, vẻ mặt chuyên chú khác thường.

Cô đột ngột tới gần khiến Ông Tấn Hoa chỉ cảm thấy tim mình vọt lên một nhịp, lỗ tai của anh đỏ lên trong nháy mắt, mặc dù không biết Bạch Trân Trân đang làm gì nhưng anh vẫn ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, mặc Bạch Trân Trân quan sát.

Bạch Trân Trân kiểm tra Ông Tấn Hoa một phen, không hề phát hiện dấu hiệu trúng huyền thuật trên người anh, nhưng Bạch Trân Trân vẫn không an tâm như trước, cô dứt khoát cắn vỡ ngón trỏ, vẽ một đạo phù ở mi tâm của Ông Tấn Hoa.

Chuyện xảy ra gần đây khiến cho Bạch Trân Trân nảy sinh hoài nghi với kỹ thuật vẽ bùa của bản thân mình, lần này cô dứt khoát dùng máu của mình để vẽ bùa, cô nghĩ phù vẽ bằng máu mình nói tóm lại sẽ không xảy ra vấn đề gì đúng không?

Giây khắc phù thành, ánh sáng màu vàng lóe lên, từ từ tiến vào bên trong thân thể của Ông Tấn Hoa, chỉ chốc lát sau, anh đột nhiên cảm nhận được một trận dời non lấp bể trong dạ dày mình, ngay sau đó anh há miệng một cái, ọe một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

Đi đôi với máu tươi phun ra ngoài còn có tiểu trùng tử màu đen, tiểu trùng tử đó bị ánh sáng màu vàng bện thành nhà tù vây khốn, sau khi vùng vẫy mấy liền không động đậy nữa.

Bạch Trân Trân: "..."

Ông Tấn Hoa: "..."

Chân mày cô cau lại, ngẩng đầu nhìn về phía Ông Tấn Hoa.

Sau khi phun ra thứ đồ chơi này, sắc mặt Ông Tấn Hoa lại còn nặng nề hơn so với trước một chút, Bạch Trân Trân vỗ vai anh một cái kêu bộp một tiếng, nói bằng giọng nghiêm túc: "Sau khi anh đến bệnh viện có phải đã ăn gì không?"

Ông Tấn Hoa lắc đầu một cái: "Không có, tôi cũng chỉ uống một ít nước."

Vừa nói anh vừa nghiêng đầu nhìn sang, Bạch Trân Trân nhìn theo ánh mắt anh, liền trông thấy ly trà đặt trên tủ đầu giường.

"Là y tá tới đổi nước thuốc của cô đưa cho tôi..."

Anh thế nào cũng không ngờ nước y tá đưa cho anh vậy mà lại có vấn đề.

Y tá kia...

Ông Tấn Hoa ngây ngẩn, đột nhiên phát hiện bản thân dường như làm sao cũng không nhớ nổi dáng vẻ của y tá kia.

"Trân Trân, tôi không nhớ ra dáng vẻ của y tá kia, hẳn là cô ta đã hạ thủ với tôi!"

Tâm trạng Ông Tấn Hoa có chút kích động, định bắt lấy cánh tay Bạch Trân Trân giải thích cho rõ ràng.

Mắt thấy tâm trạng của anh trở nên càng ngày càng không ổn định, Bạch Trân Trân đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vai anh một cái: "Tốt lắm tốt lắm, tôi hiểu mà, anh tỉnh táo một chút, chớ ảnh hưởng đến tâm trạng, tôi tin rằng anh có thể khống chế chính mình."

Trong giọng nói của Bạch Trân Trân tràn đầy một loại năng lượng thần kì, sau khi nghe thấy cô nói vậy, Ông Tấn Hoa từ từ bình tĩnh lại.

Anh hít sâu mấy cái, bình ổn tâm trạng của mình một chút, tới khi tâm tình hoàn toàn khôi phục lại bình thường, hồi tưởng lại hành vi, cách ứng xử vừa rồi của mình, Ông Tấn Hoa thở ra một hơi nặng nề sau đó nhìn về phía Bạch Trân Trân: "Trân Trân, vừa rồi tôi..."

Anh cũng không phải là một người tâm trạng không ổn định nhưng vừa rồi anh lại khống chế được tâm trạng của mình, nếu như thả lỏng ra thì anh cũng không biết rốt cuộc mình sẽ làm ra chuyện gì.

Dầu sao người có tâm trạng không ổn định giống như một quả bom, cũng không biết anh sẽ dùng phương thức gì, vào lúc nào để nổ.

Như thế cũng không giống anh, coi như tâm trạng của anh vì Bạch Trân Trân mà sinh ra thấp thỏm phập phồng nhưng cũng không nên có những biến hóa lớn như vậy, tại khoảnh khắc vừa rồi, anh trở nên không giống mình.

"Trân Trân, lúc bình thường tôi không phải dáng vẻ như thế này."

Bạch Trân Trân vỗ vai anh một cái, cũng không bởi vì cảm xúc vừa rồi của anh mà nhắm mũi dùi vào Ông Tấn Hoa.

"Tôi biết mà, tâm trạng của anh bị con trùng kia khống chế, mặc dù tôi đã khu trừ sâu ra ngoài nhưng anh vẫn sẽ chịu một chút ảnh hưởng, anh đừng lo lắng, chờ thêm chút nữa sẽ không có vấn đề gì nữa."

Sâu, lại là sâu, tính toán cẩn thận thì đã là lần thứ bốn, hay là lần thứ năm Bạch Trân Trân nhìn thấy sâu.

Bình Luận (0)
Comment