Căn cứ vào sách sử của giới huyền học ghi lại, hơn một trăm năm trước thế giới này tiến vào thời đại mạt pháp, niên đại hỗn loạn bất an đó khiến cho rất nhiều huyền thuật sư kinh tài tuyệt diễm chết đi, truyền thừa của giới huyền học gần như bị đứt đoạn.
Mà các loại yêu vật thường gặp rất nhiều trong quá khứ cũng bị tuyệt diệt vào lúc đó.
Thời đại mạt pháp sinh ra ảnh hưởng rất lớn với huyền thuật sư môn, đối với các loại tinh quái ảnh hưởng còn lớn hơn, rất nhiều tinh quái chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Vốn dĩ số lượng yêu mộng đã không nhiều, năng lực yếu kém, khắc tinh lại còn nhiều, năng lực tự thân cũng không mạnh, cho nên chắc cũng đã tuyệt diệt vào hơn một trăm năm trước.
"Có điều nếu loại Ứng Thanh Trùng đã im hơi bặt tích ba trăm năm trước cũng xuất hiện rồi, ai mà biết mộng yêu liệu có thể xuất hiện một lần nữa hay không."
Bạch Trân Trân vừa nói lại bất chợt ý thức được điều gì đó, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như sấm đánh chớp lóe, cô đã xâu chuỗi được tất cả mọi thứ.
"Có người dùng mộng yêu xâm lấn tiềm thức của tôi, muốn trồng vào đó một đoạn kí ức giả tạo, đỉnh để tôi tìm một người mình thấy trong mơ.
Sau khi nghĩ ra điểm này, tất cả mọi thứ cũng sáng tỏ thông suốt.
"Người giật dây muốn điều khiển tình cảm của tôi, để tôi yêu cái người mà anh ta đã trồng vào trong đầu tôi."
Bạch Trân Trân đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước cách đây không lâu, khi đó cô hình như cũng đã mơ một giấc mơ hỗn loạn, sau khi tỉnh lại cô hoàn toàn không nhớ ra chuyện trong mơ.
Nếu như đều là do người giật dây điều khiển mộng yêu thay đổi kí ức của cô vậy hết thảy đều có thể khớp với nhau.
Người giật dây muốn để cô yêu một người nhưng có thể là do phát hiện Bạch Trân Trân đã nảy sinh cảm tình với Ông Tấn Hoa cho nên quyết định thay đổi tính tình của Ông Tấn Hoa, để Bạch Trân Trân cảm thấy chán ghét anh.
Sau khi mất đi một đoạn cảm tình, đối phương thừa dịp mọi thứ đang được để trống mà tiến vào, nói không chừng Bạch Trân Trân sẽ rơi vào một đoạn tình cảm khác bên ngoài.
Cô phân tích những thứ mình nghĩ tới cho Ông Tấn Hoa nghe: "Thật xin lỗi, là tôi làm liên lụy đến anh."
Cứ coi như Ứng Thanh Trùng không gây tổn thương gì tới bản thân Ông Tấn Hoa, nhưng hậu quả của việc tính cách biến đổi mạnh vẫn là Ông Tấn Hoa gánh chịu, rốt cuộc là do Bạch Trân Trân làm liên lụy tới anh.
Ông Tấn Hoa bắt được tay Bạch Trân Trân, anh nói bằng giọng ôn tồn: "Trân Trân, chuyện này không thể trách cô, cô ngàn vạn lần đừng tự trách chính mình, là người muốn tính toán chúng ta làm sai, cũng là hắn ta đã hạ thủ với tôi, đây không phải là lỗi sai."
Anh cũng sẽ không trách cứ Bạch Trân Trân, cô cũng là người bị hại trong chuyện này, Ông Tấn Hoa chỉ biết khiển trách cái người đã làm tổn thương tới Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, bất kể có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ cùng đối mặt với cô, tôi vĩnh viễn không trách cứ cô, chuyện xảy ra như này cũng không phải là do cô sai."
Anh nắm tay Bạch Trân Trân, nói vô cùng nghiêm túc, không định để cô có bất cứ gánh nặng nào trong lòng.
Bạch Trân Trân gật đầu một cái, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh."
Bạch Trân Trân cảm thấy bản thân mình là một người rất kiên cường, đại đa số thời gian cô đều có thể tự đối mặt với một vài chuyện, có điều những chuyện liên tiếp xảy ra vẫn khiến cô sinh ra một chút cảm giác yếu ớt hiếm thấy.
Mặc dù dựa vào bản thân mình cũng hoàn toàn có thể vượt qua thời kì yếu ớt như này nhưng cô không thể không thừa nhận nhờ có sự tồn tại của Ông Tấn Hoa mà cô có thể vượt qua thời kì yếu ớt dễ dàng hơn một chút.
"Anh nghỉ ngơi một chút đi, chờ lát nữa tôi sẽ gọi anh dậy, chúng ta cùng nhau quay về."
Ông Tấn Hoa trông Bạch Trân Trân cả một đêm lại từng bị Ứng Thanh Trùng hành hạ nên trạng thái của anh lúc này nhìn không được tốt lắm, Bạch Trân Trân để anh nghỉ ở giường cho người chăm sóc ở bên cạnh một lúc.
Ông Tấn Hoa gật đầu một cái, lần này anh lại không nói thêm gì nữa, có điều anh vẫn đi tìm một cây lau nhà dọn dẹp sạch sẽ vết máu trên đất trước rồi lúc này mới ngã xuống giường cho người chăm sóc bên cạnh để ngủ.
Anh thực sự rất mệt mỏi, nằm xuống không bao lâu đã rơi vào giấc ngủ say.
Sau khi Ông Tấn Hoa ngủ, Bạch Trân Trân thở ra một hơi nặng nề thật dài, cô cúi đầu xuống nhìn lòng bàn tay trắng thuần của mình, bắt đầu xâu chuỗi toàn bộ những chuyện phát sinh gần đây một lần.
Người biết chuyện giữa cô và Ông Tấn Hoa hẳn là cũng không nhiề, nhưng đối phương lại bắt đầu nhắm vào Ông Tấn Hoa, rõ ràng đã biết mình và Ông Tấn Hoa đang mập mờ, cô tiến vào thế giới này hồi tháng ba, giờ đã là trung tuần tháng sáu rồi, cô còn nhớ ước định giữa mình và nguyên chủ.
Cô muốn trong vòng một năm tra ra nguyên nhân nguyên chủ tử vong, như vậy cô mới có thể chân chính nhận được quyền sử dụng thân thể này, thực sự trở thành Bạch Trân Trân trong thế giới này.