Vốn dĩ Bạch Trân Trân chết là do mưu sát, lúc trước Bạch Trân Trân vẫn luôn cảm thấy người đối phương nhắm vào là nguyên chủ, nhưng vừa rồi cô đột nhiên ý thức được một chuyện.
Cô đến có lẽ cũng không phải chuyện gì bất ngờ, mà do có người cố ý làm, cái chết của nguyên chủ là bị người khác thiết kế, còn chuyện linh hồn của cô dùng thân thể của kim chủ để sống lại chắc cũng nằm trong kế hoạch của đối phương.
Lúc trước Ông Tấn Hoa bị vương chí kiệt đổi hồn, dù coi như không có Bạch Trân Trân thì Từ Phong vẫn sẽ nhận ra người kia không phải Ông Tấn Hoa.
Vậy cô thì sao?
Nguyên chủ làm việc ở nhà tang lễ một năm, cũng không thể có chuyện tất cả mọi người đều không nhận ra cô thực sự như nào.
Nhưng dường như tất cả mọi người đều dễ dàng đón nhận chuyện cô biết huyền thuật, kỹ thuật hóa trang cũng đột nhiên tăng mạnh, không có bất kỳ ai nghi ngờ cô đã không còn là cô ban đầu.
Bạch Trân Trân cảm giác được một cách rõ ràng rằng có tấm lưới to đang vây cả người cô vào bên trong.
Như thể mỗi một bước đi của cô đều bị người khác dày công tính toán, tất cả mọi chuyện phát sinh khi cô tiến vào thế giới này, giống như nằm trong một bàn tay vô hình.
Chỉ cần là người từng dính dáng sâu với cô thì dù ít dù nhiều đều gặp vấn đề như Cầu Quốc Hoa, Trần Tiểu Sinh, Từ Phong, Ông Tấn Hoa, Cổ Anh Hùng, Lý Thanh Mị, Lý Kim Thọ, Vương Lệ Mai...
Trước đó, bọn họ hẳn chưa bao giờ bắt gặp những sự kiện linh dị như thế này, dường như sau khi cô tiến vào thế giới này, bánh răng vận mệnh bắt đầu xoay chuyển, tiếp xúc với cô càng nhiều thì xác suất gặp sự kiện linh dị càng lớn.
Nếu như cô không có ở đây...
Sau khi suy nghĩ này nảy lên giống như cỏ dại điên cuồng đâm lên, bọc cả người cô bên trong đó.
Điểm chung của tất cả những người này đều là cô, trước khi qua lại mật thiết với cô thì cho tới bây giờ họ cũng chưa từng gặp sự kiện linh dị, đều bởi vì sự tồn tại của cô.
Những người này đều là vì cô nên mới gặp phải nguy hiểm.
Năng lực của cô có hạn, không phải lần nào cũng có thể tới cứu bọn họ kịp thời.
Có lẽ chỉ cách xa những người này thì bọn họ mới đạt được sự yên bình thực sự.
Những suy nghĩ này cái sau nhô ra tiếp theo cái trước, giống như măng mọc sau cơn mưa, làm thế nào cũng không đè xuống được.
Sắc mặt Bạch Trân Trân từ từ trầm xuống, cô mím chặt môi, mặt không đổi sắc nhìn về phía Ông Tấn Hoa nằm trên giường dành cho người chăm sóc ở cách vách.
Vết thương trên cánh tay anh hẳn là bệnh viện đã xử lý, băng vải được bó rất ra hình ra dạng, dáng vẻ dễ nhìn hơn nhiều so với băng bó của cô trước đó.
Bởi vì chăm sóc cô mà một đêm không ngủ sau đó còn phun ra một ngụm máu tươi, màu xanh dưới mắt anh cũng rất đậm, cho dù đang ngủ thì toàn thân cũng lộ ra cảm giác mệt mỏi nồng nặc.
Bạch Trân Trân nhìn Ông Tấn Hoa như vậy, cô đã không nhớ nổi lần đầu tiên gặp cô gặp anh trông anh như thế nào.
Cô chỉ nhớ vào lần đầu tiên gặp mặt, Ông Tấn Hoa hăm hở, cho dù mới từ hiện trường phát hiện vụ án đi ra thì anh vẫn tràn đầy sức sống.
Nhưng bây giờ bởi vì cô mà Ông Tấn Hoa lại có dáng vẻ chật vật nằm ở đây.
Cô giống như một máy chế tạo tai nạn, phàm là chỗ mà cô xuất hiện thì hoặc ít hoặc nhiều đều xuất hiện hiện tượng linh dị.
Hóa ra Bạch Trân Trân làm trong nhà tang lễ một năm, đồng nghiệp trong đó cũng không gặp phải sự kiện linh dị gì, nhà tang lễ cũng rất tốt, không gặp phải nhiều chuyện phiền toái như vậy.
Trước khi cô gặp Trần Tiểu Sinh, cửa hàng nhang đèn nhà người ta kinh doanh cũng có thanh có sắc, chính do cô tiếp xúc nhiều nên cửa hàng nhang đèn của Trần Tiểu Sinh thất bại, cô cũng gặp phải rất nhiều sự kiện linh dị.
Còn có Từ Phong, Ông Tấn Hoa...
Khi cô còn chưa phát hiện cảm tình của mình với Ông Tấn Hoa, người ta vẫn luôn xuôi chèo mát mái, nhưng sau khi cô sinh ra cảm tình với Ông Tấn Hoa, anh liền ngay lập tức gặp nguy hiểm.
Anh suýt nữa bị người khác đổi hồn, sau đó lại ăn Ứng Thanh Trùng, suýt nữa tính tình thay đổi lớn, nếu như mình còn tiếp tục ở chung với anh ta thì có lẽ vì muốn anh không ảnh hưởng đến cô mà anh còn có thể gặp nhiều nguy hiểm hơn.
Lực đẩy không ai thấy cứ đẩy cô tiến về phía trước, bởi vì sự tồn tại của cô mà những người này gặp phải chuyện họ không nên gặp.
"Đây đều là do cô sai."
Tiếng con tim phát ra càng dồn dập hơn, cô nghe được đó là giọng nói của bản thân, cô nói với mình hết lần này tới lần khác, những chuyện này, những người này đều là do cô.
"Cô phải cách xa bọn họ, cô chỉ mang đến tai họa cho họ mà thôi."
"Người ta vốn có thể trải qua những ngày tốt đẹp trọn vẹn, tại sao cô hết lần này tới lần khác phải ảnh hưởng đến bọn họ?"
Bạch Trân Trân: "..."
Thành thực mà nói thì cô vẫn luôn cảm thấy giọng mình thật dễ nghe, dù sao cũng là một người đẹp được trời ưu ái, vóc dáng đẹp, giọng nói tự nhiên cũng hết sức dễ nghe.
Nhưng khi cô nghe giọng nói của mình nói ra những lời càng lúc càng xa rời hết lần này tới lần khác, cô bắt đầu cảm thấy giọng nói của mình cũng không dễ nghe như bản thân nghĩ.
Bạch Trân Trân hừ một tiếng, nhắm mắt lại tịnh tâm, giọng nói của cô vẫn còn đang dông dài lải nhải gì đó, Bạch Trân Trân đã nói: "Tôi hiểu rồi, đều là do tôi sai."
"Tôi sẽ rời khỏi bọn họ, để bọn họ trải qua cuộc sống của chính mình, tôi tự sống tiếp cuộc đời mình."
"Vốn dĩ đều là đồ cưỡng cầu, tôi nên thỏa mãn mới phải."