"Vương Kim Phượng đã giết Na Na và con của cô ấy, lúc chú tới đồn công an, tìm cảnh sát bất hòa với Vương Kim Phát."
Lúc gọi điện thoại, Bạch Trân Trân nói nếu ông ta không muốn đi, vậy thì thôi, cô có thể nghĩ cách khác.
Thế nhưng sao Trần Tiểu Sinh có thể từ chối cơ hội biểu hiện trước mặt Bạch Trân Trân? Ông ta lập tức đồng ý, và còn mang theo bùa hộ thân mà Bạch Trân Trân đã khai quang cho ông ta...
Bùa hộ thân đã khai quang không phải đã có hiệu quả rồi sao? Nếu không phải có bùa hộ thân do Bạch Trân Trân khai quang giúp đỡ, sợ là Lưu Gia Thành và Cao Minh đã phải bỏ mạng bên dưới rồi.
"Bà ta là Vương Kim Phượng? Mẹ ruột của Vương Kim Phát?"
Tống Trường Minh chưa từng gặp Vương Kim Phượng, bà ta chưa từng xuất hiện trước mặt họ, Vương Kim Phát cũng chưa từng giới thiệu mẹ anh ta với họ.
Nhưng điều này cũng không có gì kỳ quái, cho dù là đồng nghiệp tụ tập, cùng lắm giới thiệu bạn gái của mình cho họ quen, ai đi giới thiệu mẹ mình cho đồng nghiệp quen?
"Anh Trần, anh xác nhận bà ta chính là Vương Kim Phượng?"
Tống Trường Minh không yên tâm hỏi một câu, nhưng thực ra anh đã gần như tin tưởng người này chính là Vương Kim Phượng, dù sao thì đây là nhà của Vương Kim Phát, trước đó họ đã lục soát nhà ở bên trên, không tìm được người, nếu không ngoài ý muốn, người bên dưới chính là bà ta.
Trần Tiểu Sinh gật đầu: "Chắc chắn là bà ta, hôm qua chúng tôi vừa mới gặp mặt."
Người vừa mới gặp hôm qua, sao ông ta có thể nhận nhầm chứ?
Tống Trường Minh gật đầu, nhìn Vương Kim Phượng mê mang không tỉnh, sau khi do dự một lúc, vẫn chuẩn bị sai người đưa bà ta tới bệnh viện.
Cho dù Vương Kim Phượng là hung thủ giết người, trước khi vụ án chưa tra rõ, họ cũng không thể để người ta mơ hồ chết đi như vậy.
"A Lương, A Tài, hai người đưa bà ta đến bệnh viện."
Cứu người trước rồi tính, còn cái khác, đợi bà ta tỉnh dậy rồi điều tra cũng không muộn.
Hai cảnh sát trẻ đứng ra, cùng Cao Minh đi tới xe cảnh sát đỗ ở bên ngoài.
Các thôn dân vây xem nhìn thấy cảnh sát cõng người ra, lập tức loạn thành một cục.
"Thưa sếp, đây là xảy ra chuyện gì? Bà ta là Vương Kim Phượng sao? Bà ta sao vậy?"
"Thưa sếp, chúng tôi vừa nãy còn nghe thấy tiếng súng, có chuyện gì vậy?"
"Thưa sếp, có phải có tội phạm bỏ trốn gì đó chạy tới thôn chúng tôi không?"
Tiếng súng vừa nãy được các thôn dân bên ngoài nghe rõ mồn một, trong thôn nhỏ hẻo lánh cũ nát này, khi nào có nhiều cảnh sát tới như vậy? Khi nào vang lên tiếng súng?
Các thôn dân sợ hãi, muốn biết rốt cuộc là chuyện gì.
Cuối cùng vẫn là Tống Trường Minh đi ra giải thích, nói không có người xấu, họ chỉ là tới điều tra án, tiếng súng vừa nãy chỉ là súng cướp cò mà thôi.
Khi Tống Trường Minh giải thích, đám người Cao Minh nhân cơ hội mang Vương Kim Phượng rời đi.
Nhưng các thôn dân không tin lời giải thích của Tống Trường Minh.
"Súng cướp cò cái gì có thể vang lâu như thế?"
"Thưa sếp, sếp không thể lừa chúng tôi như vậy!"
Các thôn dân liên tục nói, hiển nhiên không quá tin lời giải thích của Tống Trường Minh, nhưng Tống Trường Minh cũng thông minh, rất nhanh đã nghĩ tới cách chuyển dời lực chú ý của mọi người.
"Bà con, bây giờ bên cảnh sát hoài nghi Vương Kim Phượng liên quan tới án mạng, nếu mọi người có manh mối gì, có thể nói cho chúng tôi biết."
Một hòn đá khơi lên ngàn lớp sóng, câu nói này của Tống Trường Minh không khác gì ném một quả lựu đạn hạng nặng vào trong lòng các thôn dân, các thôn dân vây xem lập tức nhốn nháo.
"Án mạng? Sao Vương Kim Phượng có thể dính dáng tới án mạng?"
"Thưa sếp, sếp không đùa chứ? Con trai của Vương Kim Phượng là đốc sát, bà ta còn có thể biết luật phạm luật, dám giết người bừa bãi?"
"Không phải chứ? Thưa sếp, Vương Kim Phượng giết người rồi? Bà ta giết ai?"
Thôn Ngu Cốc chỉ là một làng chài rất nhỏ, vụ án lớn nhất từng xảy ra cũng chẳng qua là gà nhà ai bị trộm, rau nhà ai bị người ta nhổ, bây giờ thế mà lại có người dính dáng tới án mạng, hơn nữa hung thủ đó còn là Vương Kim Phượng.
Người hiểu bạn nhất thường là kẻ thù của bạn, điều này thích hợp dùng ở bất cứ đâu.
Vương Kim Phượng không có mối quan hệ tốt với người trong thôn, bà ta chua ngoa hà khắc, hống hách, đắc tội hết người cả thôn.
Chuyện nhà người khác, mọi người chưa chắc có thể chú ý tới, nhưng chuyện nhà Vương Kim Phượng, họ chưa chắc không chú ý tới.