Vừa hay lúc này đã tới trạm, Bạch Trân Trân kéo cô gái nhỏ sợ là đã bị lừa kia xuống xe.
Tên đàn ông bị cô đạp ngã xuống đất nói đứt quãng: "Mày chờ cho tao, con đàn bà thối, ông đây..."
Bạch Trân Trân quay đầu lại, mắng không khách khí một chút nào: "Mày bảo bà chờ là bà sẽ chờ chắc? Mày là cái thứ gì, hơn nữa mày phế như vậy tao chờ mày làm gì? Chờ để cho mày thêm một đá, khiến mày càng phế hơn hay sao?"
Vừa hay cô đang có một bụng lửa nóng chưa được giải tỏa, người này đạp đúng miệng vết thương của cô, nếu cô không mắng hắn ta một lần thì cũng uổng công hắn ta chọc tức cô như vậy.
Tên đàn ông thô lỗ bị mắng tới mức hoài nghi nhân sinh, muốn giải thích cái gì đó nhưng Bạch Trân Trân đã kéo cô gái kia xuống.
Cửa xe buýt đóng lại, rồi rất nhanh lại mở ra, còn Bạch Trân Trân căn bản không để ý tới bại tướng dưới tay mình, cô chỉ cửa hàng cách đó không xa: "Em gái nhỏ, chị đưa em đi mua bộ quần áo trước đã nhé."
Quần trắng của cô bé đều đã bẩn rồi, đương nhiên không thể mặc nữa, trước cứ đổi bộ quần áo khác thì tốt hơn.
Mắt cô bé hồng hồng, trông vô cùng khôn khéo, vừa rồi Bạch Trân Trân cứu cô bé, cô bé nảy sinh sự lệ thuộc sâu sắc với chị gái xinh đẹp này.
"Chị, vừa rồi cảm ơn chị ạ, nếu không có chị thì em cũng không biết như nào mới phải..."
Bạch Trân Trân sờ đầu cô một cái, cười nói: "Không sao cả, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, đây là chuyện chị phải làm."
Vừa nói xong, Bạch Trân Trân đã đưa cô gái nhỏ tới cửa hàng quần áo cách đó không xa.
Vừa đúng lúc chủ cửa hàng cũng là một người phụ nữ, Bạch Trân Trân nói rõ tình hình, bà chủ cũng rất tốt bụng dắt cô bé ra đằng sau đổi quần áo.
Cô gái nhỏ nhanh chóng thay quần áo xong, cô từ chối ý tốt muốn trả tiền của Bạch Trân Trân, tự mình thanh toán tiền.
"Chị, vừa rồi chị giúp em em đã rất cảm kích rồi, số tiền này để em tự trả là được."
Thấy cô bé kiên quyết, Bạch Trân Trân cũng không nói gì nhiều, để cô gái tự trả tiền xong, hai người cảm ơn bà chủ rồi đi ra khỏi cửa hàng.
"Chị, vừa nãy lúc ngồi trên xe người đàn ông đó hung dữ như thế, tại sao chị dám chọi cứng với anh ta?"
Nhắc tới cảnh tượng vừa rồi lúc ở trên xe bus, trong mắt cô gái nhỏ tràn đầy kính nể, lúc ấy cô bé đã bị dọa sợ, những người khác trên xe đều không dám ra mặt giúp cô bé, tại sao Bạch Trân Trân lại dám đứng ra?
Bạch Trân Trân nói: "Bởi vì chị có năng lực nên đương nhiên chị dám đứng ra."
Cô gái nhỏ sửng sốt một chút, Bạch Trân Trân sờ đầu cô bé một cái sau đó giải thích: "Chị tin tưởng bản thân tự có năng lực giải quyết chuyện này cho nên chị mới đứng ra, những người khác đứng ra là vì bọn họ không có cách nào giải quyết được."
Bạch Trân Trân không muốn cô gái nhỏ nảy sinh ra suy nghĩ cô làm được thì cô bé cũng có thể làm được, nên giải thích rõ ràng với cô bé.
"Em cũng trông thấy đấy, chính bởi vì chị có khả năng chế phục hắn ta, hơn nữa chị còn tín nhiệm năng lực của mình trăm phần trăm nên chị mới ra mặt giúp em, nếu như chị không có năng lực thì chị cũng chỉ là một người đứng xem thôi."
Cô gái nhỏ lúng túng nói: "Nhưng thấy chuyện bất bình không phải là nên đi giúp hay sao ạ?"
Sao cô lại cảm thấy lời Bạch Trân Trân nói không giống như những gì mình biết?
Bạch Trân Trân cười một tiếng, nói: "Trên lý thuyết là vậy, đúng không sai nhưng trong thực tế cũng không thể làm việc như vậy."
"Làm việc cũng cần phải ở trong phạm vi mà khả năng của bản thân cho phép, em phải chắc chắn mình sẽ không vì giúp đỡ những chuyện đó mà chịu ảnh hưởng thì mới có thể ra tay, nếu không giúp đỡ xong mà hại tới chính mình thì đây là một chuyện rất ngu xuẩn."
"Nghèo giữ mình, giàu cứu tế thiên hạ, thực ra chính là đạo lý này."
Dưới tình huống tự thân mình còn khó bảo toàn được mà lại cương quyết ra mặt làm chuyện tốt, đây đúng là chuyện ngu xuẩn nhất.
Sù sao ngay cả mình đói bụng mà phải đưa đồ ăn cho người khác cuối cùng khiến mình chết đói thì đó không phải làm việc thiện mà là ngu xuẩn.
Hôm nay bởi vì Bạch Trân Trân có khả năng cho nên mới ra tay trợ giúp, nếu cô không có năng lực thì cũng sẽ không giúp đỡ cô bé này.
Cái đầu vốn đang nóng lên của cô gái nhỏ cũng từ từ bình tĩnh lại, cô cẩn thận ngẫm nghĩ lời nói của Bạch Trân Trân, rất nhanh đã hiểu được ý tứ ở trong đó.
Cô gật đầu với Bạch Trân Trân một cái, nghiêm túc nói: "Bất kể chị có nghĩ như thế nào thì em quả thực đã nhận được sự giúp đỡ của chị, cảm ơn chị ạ."
Cô bé chân thành nói cảm ơn với Bạch Trân Trân, sau đó cô tận mắt nhìn thấy một ít lực công đức màu vàng đột nhiên xuất hiện, những lực công đức đó tỏa ra từ trên người cô gái nhỏ, sau đó hội tụ từng chút, từng chút một lên người Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân: "..."
Không phải chứ, cô chỉ làm chuyện tốt thôi mà, là cứu người, sao đột nhiên lại có nhiều lực công đức như vậy?
Ngay lúc cô còn đang nghi ngờ, trước mặt Bạch Trân Trân bất ngờ xuất hiện một bức tranh.
Nhân vật chính trong đó chính là cô gái nhỏ này, cô thấy có người kéo một cô gái khác liền dũng cảm tiến lên ngăn cản, cuối cùng cô bé kia chạy mất còn cô lại bị đám người kia bắt được.