Cô gái cố hết sức phản kháng, nhưng cô gái đó nào phải là đối thủ của những người kia? Cuối cùng cô gái đã bị bắt lên xe, sau khi trải qua một buổi làm nhục không bằng cầm thú, thi thể bị trói lên tảng đá chìm vào trong biển rộng.
Bạch Trân Trân: "..."
Ngay lúc cô ngây người, hình ảnh trước mắt xảy ra thay đổi, cô gái cũng nhìn thấy cảnh tượng cô gái bị kéo đi, nhưng cô gái đó không bước lên ngăn cản, cô gái chạy đi tìm cảnh sát, cảnh sát kịp lúc đuổi tới, cứu được cô gái bị kéo đi. Cô gái tránh được tử kiếp này, thuận lợi lớn lên, sau đó kết hôn sinh con, và đứa bé cô gái sinh, cuối cùng trở thành nhà khoa học hưởng ngợi khen của cả nước.
Bạch Trân Trân: "..."
Sau khi nhìn thấy những hình ảnh này, cuối cùng Bạch Trân Trân đã biết vì sao mình cứu được cô gái này, đồng thời sau khi truyền lại những ý nghĩ này cho cô gái, mình sẽ nhận lại nhiều công đức chi lực như vậy. Nếu như cô gái bởi vì cứu người mà chết, nhà khoa học tương lai cũng không còn tồn tại nữa, việc cô làm tương đương với thay đổi quỹ đạo cuộc đời của cô gái, nhà khoa học đã nghiên cứu rất nhiều thứ lợi nước lợi dân, cho nên mới có nhiều công đức chi lực đưa tới như vậy.
Điều này chắc là hiệu ứng cánh bướm, một việc thiện nho nhỏ đã thay đổi cả cuộc đời một người khác.
Nhìn cô gái vẫn đang có vẻ như cái hiểu cái không, Bạch Trân Trân vuốt vuốt đầu của cô gái, ấm giọng nói: "Không phải nói cô không thể làm người tốt, mà là làm người tốt cũng phải xem xét phương thức phương pháp, nếu như phương thức không đúng, mình sẽ chịu bị hại."
"Trước khi trợ giúp người khác, phải bảo đảm mình sẽ không bởi vì việc thiện này mà bị tổn thương, nếu không, việc thiện sẽ không còn là việc thiện."
"Em phải bảo vệ mình chu toàn trước, mới tính đến bảo vệ những người khác, hiểu chưa?"
Hiện tại cô gái rất tin tưởng Bạch Trân Trân, cho nên lời Bạch Trân Trân nói cô đều nghe.
"Chị, cám ơn chị, em đã hiểu."
Bạch Trân Trân xoa xoa đầu của cô gái, cũng cười theo.
Có điều cảm xúc của cô gái chỉ lên cao một hồi, rất nhanh lại sa sút xuống, cô gái thở dài một hơi, rầu rĩ nói: "Chị, có phải kinh nguyệt đến thật sự là một chuyện rất xấu hổ không? Có phải em không nên đi ra ngoài không?"
Chuyện mới vừa rồi mặc dù đã qua, nhưng vẫn để lại một ấn ký không tốt trong lòng cô gái, nhất là một vài lời mà người đàn ông đó nói tương đồng với lời mà cha nói, trong lòng cô gái càng khó chịu.
Bạch Trân Trân: "..."
Xem ra vai một người chị tri kỷ của mình hôm nay mình phải làm đến cùng.
Cô mỉm cười xoa xoa đầu cô gái, nghiêm túc nói: "Dĩ nhiên không phải rồi, đây là bình thường hiện tượng sinh lý, có gì mất mặt? Trước đó không phải chị đã nói rồi sao? Chê xúi quẩy thì đừng có chui ra từ người phụ nữ, tất cả mọi người đề được phụ nữ sinh ra, nếu như phụ nữ dơ bẩn, vậy bọn họ là cái gì? Phân được lôi ra à?"
Bạch Trân Trân rất xinh đẹp, nhưng những lời cô gái xinh đẹp vậy nói ra rất thô lỗ, mặt cô gái ửng hồng, ngượng ngùng nói: "Chị, chị giỏi quá."
Mặc dù Bạch Trân Trân nói chuyện có phần hơi thô lỗ, nhưng cô gái đó không hề không cảm thấy không xuôi tai, ngược lại rất hâm mộ người giống Bạch Trân Trân.
Hình tượng của Bạch Trân Trân trong lòng cô gái trở nên vô cùng cao lớn, trong nháy mắt đã thay thế người trước đó, trở thành thần tượng của cô gái.
Lời thần tượng nói sao có thể sai được chứ?
"Chị, em đã biết, lần sau có người nói em vậy, em sẽ chửi ngược lại thế!"
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, giơ ngón tay cái lên với cô gái: "Không sai, phải làm vậy, hiện tượng sinh lý bình thường không nên bị định nghĩa thành bẩn, em cũng không cần bởi vì cái miệng rộng của người khác mà hoài nghi mình, tự làm hại bản thân là chuyện không đáng khen nhất."
Cô gái gật mạnh đầu: "Chị, em nghe lời chị."
Sau khi được Bạch Trân Trân khuyên, tâm trạng của cô gái dùng mắt thường cũng có thể thấy đã khá hơn, cô gái nói với Bạch Trân Trân cô gái tên Trịnh Hân Nghi, cha của cô gái mở quán ăn thịt xá xíu.
"Mẹ em đâu?"
Bạch Trân Trân thuận miệng hỏi một câu, Trịnh Hân Nghi thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: "Mẹ em không có ở đây, cha em nói mẹ em chê ông ấy nghèo, lúc em còn bé đã chạy đi, là cha nuôi em lớn."
Liên quan tới chuyện của mẹ mình, cô gái không nhớ rõ lắm, nhưng khi còn bé lúc cô gái khóc rống đòi mẹ, cha sẽ nói với cô ấy, mẹ bởi vì chê ông ấy nghèo, cho nên chạy rồi, mẹ không cần cô ấy nữa, bảo cô ấy đừng nghĩ tới việc đi tìm người phụ nữ kia nữa.
Thời gian dài, Trịnh Hân Nghi cũng quen. Mặc dù cô không có mẹ, nhưng cuộ sống cũng không kém, tính tình của cha mặc dù nóng nảy, thế nhưng đối xử với cô ấy cũng rất không tệ, còn có dì đối xử với cô ấy rất tốt.