Sau khi "mở máy hát", Trịnh Hân Nghi bèn nói với Bạch Trân Trân chuyện trong nhà mình.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi lên phía trước, rất nhanh đã đến nhà của Trịnh Hân Nghi.
Quán ăn xá xíu Trịnh Ký ở đầu ngõ, quán ăn đối diện đường đi, vị trí rất không tồi.
Trịnh Hân Nghi nói việc làm ăn của nhà cô ấy rất tốt, dù sao khu vực tốt, tài nấu nướng của cha cô ấy cũng tốt, cho nên người đến ăn cơm vẫn rất nhiều.
"Chị Bạch, lát nữa em bảo cha em làm cho chị một tô cơm xá xíu, cơm xá xíu ông ấy làm ăn rất ngon."
Đang khi nói chuyện, một người đàn ông trung niên buộc tạp dề đi ra từ trong quán ăn, trong miệng ông ấy đang ngậm điếu thuốc, trong tay cầm thùng rác, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Nhìn thấy cha của mình, trên mặt Trịnh Hân Nghi lập tức nở nụ cười tươi rói, cô ấy hô một tiếng với người đàn ông: "Cha, con về rồi!"
Người đàn ông nghe tiếng nhìn lại, vẻ mặt ông ấy ngay từ đầu còn có nụ cười, nhưng khi ánh mắt của ông ấy nhìn xuống người Trịnh Hân Nghi thì sắc mặt của người đàn ông lập tức thay đổi.
Khuôn mặt ông ấy bình tĩnh, nhanh chân đi về phía Trịnh Hân Nghi, sau đó mở miệng khiển trách không chút khách khí: "Trịnh Hân Nghi, con bị làm sao đấy? Quần áo của con đâu? Ăn mặc kiểu này có ra gì không? Ngày bình thường cha dạy bảo con thế nào? Con tự nhìn con xem có chút gì là dáng vẻ của một cô gái không?"
Người đàn ông đổ ập xuống một trận chỉ trích với Trịnh Hân Nghi, càng nói giọng của ông ấy càng cao, cuối cùng đôi mắt càng trừng lớn như chuông đồng, nhìn rất ghê người.
Vốn dĩ trên mặt Trịnh Hân Nghi vẫn có nụ cười, thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của cha mình, cô ấy đã bị hù dọa rồi, sắc mặt chỉ một thoáng đã thay đổi, đôi mắt cũng hồng hồng.
"Cha xin lỗi, đều là lỗi của con, cha đừng nóng giận, con xin lỗi cha, cha, con sai rồi."
Tốc độ nói xin lỗi của Trịnh Hân Nghi rất nhanh, nhìn hành động thuần thục của cô ấy, hiển nhiên đã từng nói xin lỗi vô số lần.
Tình trạng tương tự đã từng xảy ra rất nhiều lần, nếu không cô ấy sẽ không thành thạo như thế này.
Còn người đàn ông kia nhìn thấy thái độ đó của Trịnh Hân Nghi, ông ấy vốn đang nổi cơn thịnh nộ cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Bạch Trân Trân đứng ở một bên trơ mắt nhìn một người đàn ông đang lửa giận ngút trời giống như muốn giết người chậm rãi tỉnh táo lại, hình như ông ấy biết đổi mặt, lại thay đổi thành dáng vẻ dịu dàng.
"Bé bi, qua chỗ cha này, có phải trong người con cảm thấy không thoải mái hay không? Cha nhìn sắc mặt của con không tốt lắm, bé bi, nếu con có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói cho cha, cha sẽ dẫn con đi khám bác sĩ."
Chỉ có vài giây đồng hồ, cha Trịnh Hân Nghi đã thay đổi một dáng vẻ, trên mặt khuôn mặt đầy dữ tợn hiển hiện rất nhiều đau lòng, sau đó vươn tay xoa xoa đầu của Trịnh Hân Nghi, Bạch Trân Trân nhìn ra, vốn dĩ ông ấy muốn ôm Trịnh Hân Nghi vào lòng, cuối cùng hình như đang lo lắng cái gì, cuối không có ôm cô ấy.
Bạch Trân Trân chứng kiến cả quá trình im lặng đứng ở một bên, luôn dõi mắt nhìn hai cha con.
Trước đó Trịnh Hân Nghi bị dáng vẻ của cha mình dọa sợ, nhưng sau khi ông ấy trở lại bình thường, trên mặt của Trịnh Hân Nghi cũng lập tức nở nụ cười thật tươi, cô ấy ngửa đầu nhìn cha của mình, mặt mũi toàn là sự ỷ lại.
Cô ấy kể lại chuyện đã xảy ra hôm nay cho ông ấy, sau đó giới thiệu Bạch Trân Trân cho ông ấy.
"Cha, vị này chính là Bạch Trân Trân, vừa rồi lúc ở trên xe buýt là chị Bạch đã cứu con, cũng là chị ấy dẫn con đi mua quần áo, cô ấy không yên lòng về con, sau đó đưa con về."
Sau khi giới thiệu Bạch Trân Trân xong, Trịnh Hân Nghi cười nói với Bạch Trân Trân: "Chị Bạch, ông ấy là cha của em, Trịnh Hạo Dương, chị đừng nhìn ông ấy hung dữ, thật ra là tính tình của ông ấy có hơi nóng tính, thật ra ông ấy là người rất tốt."
Trịnh Hạo Dương vươn tay về phía Bạch Trân Trân: "Cô Bạch, cám ơn cô đã cứu bé bi của tôi."
Bạch Trân Trân nhìn tay ông ấy vươn ra một cái, vẫn vươn tay nắm tay Trịnh Hạo Dương.
Lúc Bạch Trân Trân nắm chặt tay Trịnh Hạo Dương, ông ấy đột nhiên cảm thấy da thịt bàn tay của mình như bị bàn ủi ủi một lằn, đau tới mức mặt ông ấy bỗng nhiên thay đổi, Trịnh Hạo Dương bỗng nhiên rút tay về, ánh mắt nhìn về phía Bạch Trân Trân có sự thay đổi rất nhỏ.