Bạch Trân Trân mỉm cười nhìn Trịnh Hạo Dương: "Không có gì, tôi chỉ là gặp chuyện bất bình mà thôi, chỉ là tiện tay mà làm."
Trịnh Hạo Dương rút tay về, không được tự nhiên mà gác cái đó ra sau lưng: "Bé bi, con dẫn cô Bạch đi vào đi, cha đi vứt rác trước đã, sắp sửa phải chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa trưa."
Nói xong, Trịnh Hạo Dương nở một nụ cười rất áy náy với Bạch Trân Trân: "Cô Bạch, thật lòng xin lỗi, tôi không thể trò chuyện với cô tiếp, vẫn mong cô rộng lòng tha thứ."
Đối với chuyện này Bạch Trân Trân không có cảm thấy gì, cô cười với đối phương, đáp: "Không sao, chú Trịnh cứ làm việc của mình, Hân Nghi trò chuyện với tôi là được rồi."
Sau khi hàn huyên hai câu qua loa, Trịnh Hạo Dương lập tức cầm bao rác rời đi.
Ánh mắt Bạch Trân Trân dừng lại trên người Trịnh Hạo Dương vài giây, rất nhanh đã dời đi. Còn Trịnh Hân Nghi không có nhận ra có gì kỳ lạ, lôi kéo Bạch Trân Trân vào quán ăn.
Nhà cô ấy có hai tầng, phía dưới là quán ăn, phía trên là nhà ở, Trịnh Hân Nghi thuần thục dẫn theo Bạch Trân Trân lên lầu hai.
"Hôm nay dì của em không có ở đây, dì ấy ra ngoài tìm việc làm rồi."
Bạch Trân Trân nghiêng đầu nhìn về phía Trịnh Hân Nghi: "Trước đó không phải em nói dì em đang giúp cha em làm việc sao? Nơi này không cần dì em hỗ trợ à?"
Không phải Trịnh Hân Nghi đã nói việc làm ăn của quán ăn rất tốt, một mình cha của cô ấy làm không xuể, chuẩn bị tuyển người giúp đỡ sao? Sao người dì luôn luôn ở đây hỗ trợ lại muốn đi ra ngoài tìm việc làm chứ.
Sau khi nghe thấy lời Bạch Trân Trân nói, Trịnh Hân Nghi lắc đầu nói: "Em cũng không biết có chuyện gì xảy ra, vốn dĩ dì của em là đang hỗ trợ quán ăn, sáu năm trước dì ấy đã đến đây, là cha em tìm dì ấy đến..."
Từ lúc mẹ Trịnh Hân Nghi chạy đi, Trịnh Hạo Dương đã ngắt kết nối với mẹ của cô ấy, mãi cho đến khi Trịnh Hân Nghi mười tuổi, Trịnh Hạo Dương đột nhiên dẫn dì về. Lúc ấy dì của cô ấy mới mười tám tuổi, Trịnh Hạo Dương nói ông bà ngoại của dì ấy gặp tai nạn xe cộ đi rồi, trong nhà chỉ còn lại một mình dì ấy, dì ấy không ai chăm sóc, cho nên bảo dì ấy hỗ trợ trong quán ăn, cũng có thể chăm sóc dì ấy.
Trước đó Trịnh Hân Nghi không rõ vì sao, dù sao cha rất canh cánh trong lòng người mẹ đã chạy đi của cô ấy, trước đó chưa từng liên lạc lại với nhà mẹ ruột của mẹ cô ấy, sao đột nhiên lại dẫn dì về.
Trịnh Hạo Dương nói đó là chuyện quá khứ, ông ấy cũng nghĩ thoáng rồi, dẫu sao ông ấu cũng từng là vợ chồng với mẹ của cô ấy, hiện tại dì ấy không nơi nương tựa, cho nên ông ấy bèn dứt khoát dẫn dì về.
"Dì đối xử với tôi rất tốt, dì ấy còn nói mẹ của em tuyệt đối sẽ không bỏ em mà đi, ở trong đó nhất định có hiểu lầm gì đó..."
Nhưng ở trong đó có hiểu lầm hay không, thật ra đã không quan trọng nữa, từ khi cô ấy biết nhớ thì mẹ đã không ở bên người, ký ức về mẹ gần như là bằng không, Trịnh Hân Nghi không có tình cảm gì với mẹ mình, cũng không có ước mơ gì, cha của cô ấy một mình nuôi sống cô ấy cũng rất tốt.
Nói đến những chuyện trong nhà mình, Trịnh Hân Nghi không khỏi hơi xúc động: "Dì em từng cho em nhìn ảnh của mẹ em, mẹ em rất xinh đẹp."
Nói xong, Trịnh Hân Nghi tìm một tấm hình cho Bạch Trân Trân xem.
*
Trong tấm ảnh là một người phụ nữ có nét cười dịu dàng, trong lòng bà ấy đang bế một cô bé mấy tháng tuổi, trong tấm ảnh người phụ nữ cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng, trong ánh mắt chứa chan dịu dàng.
Chỉ là một tấm ảnh đã có thể nhìn ra tình thương yêu người phụ nữ dành cho đứa con của mình.
"Cô ấy là mẹ của em?"
Mặc dù Bạch Trân Trân gần như có thể xác định, nhưng vẫn mở miệng hỏi một câu: "Xem ra bà ấy rất thương em."
Trịnh Hân Nghi nghe vậy, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười chế nhạo: "Đúng vậy, nhìn thì rất thương em, nhưng vẫn không đắn đo bỏ em lại chạy đi."
Nếu nói Trịnh Hân Nghi không hận mẹ của mình, thì là giả, dù sao năm đó bà ấy đã bởi vì đủ loại nguyên nhân mà vứt bỏ cha và cô ấy còn trong tã lót chạy đi, cô ấy cũng không phải là không thể tiếp nhận, nhưng điều khiến Trịnh Hân Nghi không có cách nào tha thứ là đã nhiều năm như vậy, cô ấy đã trở thành cô thiếu nữ mười sáu tuổi, thế nhưng xưa nay mẹ của cô ấy chưa từng trở về nhìn cô ấy một lần. Có lẽ không phải là mỗi một người mẹ đều sẽ yêu thương con của mình, may mắn của cô không tốt, gặp phải một người mẹ không thương con của mình.