Sau khi Từ Nghiên rời đi, vẻ mặt Trịnh Hân Nghi có hơi phức tạp, cô ấy mấp máy môi, có vẻ như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Bạch Trân Trân nhìn cô ấy một cái, xuyên thủng lớp màng mà cô đang ẩn núp, nói: "Tình cảm dì của em dành cho cha em có lẽ có gì đó khác thường."
Nhìn thái độ vừa rồi của Trịnh Hân Nghi, rất khó tin rằng cô ấy không có tình cảm với Trịnh Hạo Dương.
Đôi mắt không lừa được người khác, phản ứng thân thể theo bản năng cũng không lừa được người khác, mặc dù Bạch Trân Trân chưa từng yêu đương, nhưng đã nhìn rất nhiều người yêu đương.
Từ Nghiên chắc chắn trăm phần trăm đã rơi vào bể tình.
Trịnh Hân Nghi cứ như quả cầu da bị xì hơi, ngồi ỉu xìu trên ghế, cô buồn buồn nói: "Em có thể làm gì khác chứ? Em cũng không ngờ dì em sẽ có tâm tư đó với cha em."
Phải biết lúc trước lúc Trịnh Hạo Dương kết hôn với Từ Kiều đã hai mươi lăm tuổi, Từ Kiều hai năm sau mới mang thai, lúc Trịnh Hân Nghi ra đời, Trịnh Hạo Dương đã hai mươi tám tuổi.
Cha của cô lớn hơn dì cô ấy hai mươi tuổi, dì ấy thiếu khuyết tình thương của cha sao? Nếu không sao lại coi trọng cha của cô ấy?
"Chị Bạch, chị nghĩ dì em suy nghĩ thế nào? Dì ấy mới hai mươi bốn tuổi, cha em đã bốn mươi bốn tuổi, hơn nữa chị cũng nhìn thấy, vẻ ngoài của cha em cũng xấu xí, chỉ được mỗi chiều cao, hơn nữa trong đó còn có mẹ của em..."
Nói xong, Trịnh Hân Nghi nói không nổi nữa, vẻ mặt của cô ấy sụp đổ, buồn buồn nói: "Sao dì em ưng cha em chứ?"
Bạch Trân Trân đáp: "Loại chuyện như tình cảm rất khó nói, thích là thích, không có cách nào dùng lẽ thường để phán đoán."
Có người thích già, có người thích trẻ, có người thích đẹp trai, có người thích xấu, sở thích của một người có dính líu đến hoàn cảnh trưởng thành của người đó, yêu chính là yêu, làm gì có nhiều đạo lý để nói như vậy.
"Cùng hoàn cảnh cùng cách thức nhưng khi áp dụng vào mỗi người đều có kết quả khác nhau, chuyện này người ngoài không thể đánh giá được."
Trịnh Hân Nghi thở dài một hơi, buồn buồn nói: "Em cũng biết, chỉ là..."
Nói xong, cô ấy đột nhiên nhớ ra cái gì đó, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, không chắc chắn nói: "Ý chị có phải là bởi vì cha em nhìn ra yêu thích của dì em, nên mới cố ý bảo dì ấy ra ngoài tìm việc làm, sau đó dọn ra ngoài hay không?"
Càng nói cô ấy càng cảm thấy có lý, Trịnh Hân Nghi không ngồi yên được nữa, đột ngột đứng dậy.
"Không được, em phải đi xem sao, dì em đối xử với em rất tốt, mặc dù em không quá muốn để dì ấy làm mẹ em, nhưng em cũng không muốn dì ấy chịu tổn thương gì."
Nói xong, cô ấy xông ra ngoài cửa.
Sau khi đi mấy bước, Trịnh Hân Nghi giống như nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân: "Chị Bạch, chị ở chỗ này ngồi một lát, hay là..."
Không đợi Trịnh Hân Nghi nói xong, Bạch Trân Trân đã mở miệng nói: "Chị đi chung với em, gần đây tính cách cha của em không ổn định, nếu xảy ra chuyện gì, có chị ở đây, có lẽ ông ấy sẽ khống chế cảm xúc một chút."
Lời Bạch Trân Trân nói cũng có lý, Trịnh Hân Nghi ngẫm nghĩ, nhẹ gật đầu nói: "Chị nói đúng, chị Bạch, chị thật tốt."
Nói xong, Trịnh Hân Nghi lập tức chạy trở về, vươn tay khoác lên cánh tay của Bạch Trân Trân, kéo cô cùng đi xuống lầu.
Giờ này còn chưa bắt đầu đón khách, có lẽ Trịnh Hạo Dương đang ở sân sau bận việc, Trịnh Hân Nghi dẫn theo Bạch Trân Trân quen cửa quen nẻo đi về phía sân sau.
Còn chưa tới sân sau, đã nghe thấy Từ Nghiên kêu lên một tiếng sợ hãi ngắn ngủi, sau đó là có tiếng món đồ nào đó rơi xuống đất.
Trịnh Hân Nghi sửng sốt một lát, sắc mặt lập tức thay đổi, sau đó cô ấy giống như nổi điên mà chạy ra ngoài, liếc mắt là thấy ngay Trịnh Hạo Dương dữ tợn bóp cổ Từ Nghiên, nhấc cô ấy lên đặt lên bàn phơi dưa muối các loại trong sân. Trên cánh tay của ông ấy đang nổi gân xanh, hiển nhiên là dùng sức cực lớn, Từ Nghiên đã bị ông ấy bóp đến trợn trừng mắt, tay của cô ấy buông thõng ở bên người, hiển nhiên là không có sức tiếp tục giãy giụa nữa.
Sau khi thấy cảnh này, Trịnh Hân Nghi trừng to mắt như sắp rách cả mí mắt, hoảng sợ gào thét: "Cha, cha đang làm gì vậy? Đó là dì, cha sắp bóp chết dì rồi!"
Nói xong, Trịnh Hân Nghi chạy tới cực nhanh, vươn tay nắm một cánh tay của Trịnh Hạo Dương, cô ấy sốt ruột tới mức sắp khóc lên, hoàn toàn không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, sao đột nhiên cha của mình và dì đã cự cãi tới mức này!"
"Cút đi!"
Tay Trịnh Hạo Dương giơ lên, vung tay Trịnh Hân Nghi một cái, ông ấy hung tợn trừng mắt với Trịnh Hân Nghi một cái, hung thần ác sát mắng một câu.