Trịnh Hân Nghi cũng không ngờ Trịnh Hạo Dương sẽ xuống tay với cô ấy, cô ấy lập tức bị té nhào, nếu không có Bạch Trân Trân đúng lúc tiến lên đỡ cô ấy, chỉ sợ cú ngã này sẽ có thể khiến cô ấy bị thương.
"Em đứng ở đây đừng nhúc nhích, chị qua đó cản cha của em."
Trịnh Hân Nghi lo lắng cho Từ Nghiên, nên hoàn toàn không thể trơ mắt đứng một bên nhìn, cô ấy còn chưa đứng vững đã muốn nhào tới. Vẫn là Bạch Trân Trân ngăn cản cô ấy, bảo cô ấy đứng ở một bên, còn Bạch Trân Trân thì tiến lên ngăn cản Trịnh Hạo Dương.
Trịnh Hân Nghi nhớ tới cảnh tượng Bạch Trân Trân đánh tơi bời một người đàn ông lực điền trước đó, hơi an tâm một chút, có điều hai bàn tay của cô ấy vẫn vô thức đan vào nhau, căng thẳng.
Nhìn động tác của Bạch Trân Trân, chuẩn bị sẵn sàng xông lên cứu viện.
Cũng may thực lực của Bạch Trân Trân quả là cường hãn, Trịnh Hạo Dương cũng không có bao nhiêu phòng bị với cô. Bạch Trân Trân đi qua, lập tức dùng tay chém ngay ớt Trịnh Hạo Dương một cái. Phần ót của Trịnh Hạo Dương bị đánh một cái, thân thể của ông ấy cứng ngắc lại chỉ trong một cái chớp mắt, sau đó mắt tối sầm lại, tay bóp cổ Từ Nghiên lỏng ra, cả người dần ngã xuống bên cạnh. Thân thể to con của ông ấy nặng nề ngã đập xuống đất, cứ vậy ngã xuống đất không còn biết gì.
Bạch Trân Trân không quan tâm Trịnh Hạo Dương, vươn tay kéo Từ Nghiên từ trên mặt bàn.
"Cô không sao chứ?"
Từ Nghiên bụm cổ ho khan kịch liệt, nước mắt nước mũi chảy ròng, hoàn toàn không phải là một hình tượng đẹp.
Bạch Trân Trân thấy cô ấy thế này, trong lòng thầm thở dài một cái, vươn tay vỗ nhè nhẹ lưng cô ấy.
"Được rồi, được rồi, mọi chuyện đều kết thúc, cô đã được cứu."
Giọng của Bạch Trân Trân như có một loại ma lực kỳ dị, dưới sự trấn an của cô, Từ Nghiên bị dọa cho bể mật sắp chết dần dần bình tĩnh, hồi tưởng lại hình ảnh vừa mới xảy ra, cô ấy áp vào lòng Bạch Trân Trân khóc lên.
Trịnh Hân Nghi vốn đang đứng ở một bên cũng chạy tới, cô ấy nhìn thoáng qua Trịnh Hạo Dương nằm trên mặt đất trước, sau khi phát hiện ông ấy hô hấp bình thường, lúc này mới thở dài một hơi.
"Dì, dì sao rồi? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cha con sao lại đột nhiên nổi khùng? Vì sao ông ấy đột nhiên muốn bóp chết dì?"
Trịnh Hân Nghi hỏi liên tiếp mấy vấn đề, có điều bây giờ hiển nhiên Từ Nghiên không có cách nào trả lời cô ấy.
Bạch Trân Trân vỗ vỗ sau lưng Từ Nghiên, bảo Trịnh Hân Nghi đỡ đến chỗ khác.
"Dì em đã chịu sợ hãi, hơn nữa cổ họng của cô ấy cũng bị thương rồi, tạm thời không trả lời được vấn đề của em, em đỡ cô ấy lên phía trước bình tĩnh một chút, cha của em có chị rồi, chờ sau đó chị sẽ dẫn ông ấy qua đó."
Trịnh Hân Nghi rất tín nhiệm Bạch Trân Trân, cô ấy ngoan ngoãn gật đầu, đỡ dì mình đi ra.
Cửa sân sau đóng lại, hẳn là trong thời gian ngắn hai người kia sẽ không trở về, Bạch Trân Trân dõi mắt nhìn bóng dáng của bọn họ biến mất tại cửa, lúc này mới ngồi xổm xuống, nhìn về phía Trịnh Hạo Dương nhắm mắt lại nằm dưới đất.
"Được rồi, người không nên ở chỗ này đều không ở đây nữa, đứng lên đi, nơi này không có người khác."
Nhưng mà Trịnh Hạo Dương vẫn nhắm nghiền hai mắt nằm ở đó, giống như là hoàn toàn không có nghe thấy Bạch Trân Trân nói cái gì. Nhìn thấy ông ấy thế này, Bạch Trân Trân chậc lưỡi một cái, cảm thấy mình quá dễ tính, nếu không sao hết người này đến người nọ đều thích không nể mặt cô như thế?
Nghĩ như vậy, tay Bạch Trân Trân giơ lên, sau đó cánh tay xoay vòng tròn, bàn tay xuất hiện gió nóng gào thét, vả một cái mạnh bạo vào mặt của ông ấy.
Lần này Bạch Trân Trân không có lưu tình, dùng hết mười phần sức. Chỉ dùng một cú vả đã vả cho người khác mở mắt.
Trịnh Hạo Dương trợn mắt nhìn Bạch Trân Trân, cắn răng nghiến lợi mắng: "Mày dám xuống tay với tao?"
Đối mặt với chất vấn của ông ấy, Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy buồn cười, để chứng minh mình quả thật dám ra tay với ông ấy, Bạch Trân Trân trở tay lại lại cho ông ấy một cái tát, tát đến lệch cả mặt Trịnh Hạo Dương.
Sau hai cái tát, Trịnh Hạo Dương chỉ cảm thấy mặt mình đã sưng đỏ, một dòng nước nóng chảy xuôi ra từ trong lỗ mũi. Hai cú vả của Bạch Trân Trân không chỉ là làm sưng mặt của ông ấy, còn làm chảy cả máu mũi.
Nhưng mà Bạch Trân Trân lại vô tội nhìn ông ấy, cười nhẹ nhàng mở miệng nói: "Ái chà, thật sự là có lỗi quá, có điều ai bảo chú không chịu nói chuyện tử tế, cứ nhất định phải đắc tội với tôi chứ? Tôi cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể vả chú hai cái để chí tỉnh táo chút thôi."