Sau khi ý nghĩ này xuất hiện thì có làm sao cũng không đè ép nổi nữa, Trịnh Hạo Dương tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho sự phản bội của Từ Kiều, cho nên ông ấy không chút do dự ra tay với Từ Kiều. Từ Kiều và Trịnh Hạo Dương bắt đầu đánh nhau, thế nhưng bà ấy không phải là đối thủ của Trịnh Hạo Dương, giữa lúc hỗn loạn, Từ Kiều đã chém xuống "của quý" của Trịnh Hạo Dương, còn Trịnh Hạo Dương bị kích thích đã loạn đao chém chết Từ Kiều.
Dù đã trôi qua hai mươi năm, nhưng khi nhớ lại đoạn chuyện cũ đã từng xảy ra này, Từ Kiều vẫn không khống chế nổi bản thân mà rùng mình.
Mặc dù Bạch Trân Trân đã sớm biết Từ Kiều chết rồi, có điều vẫn hỏi thăm một câu: "Vậy thi thể của dì ở đâu?"
Từ Kiều cười khổ một tiếng, đáp: "Ông ấy băm thi thể của tôi rồi, làm sủi cảo cho chó hoang ăn."
Nói đến đây, Từ Kiều đau thương cười một tiếng: "Ông ấy cũng ăn."
Trong lòng Trịnh Hạo Dương, Từ Kiều đã đã trở thành vật sở hữu của ông ấy, nhưng hiện tại vật sở hữu này đã làm thương tổn tới ông ấy, đây là chuyện Trịnh Hạo Dương không có cách nào nào dễ dàng tha thứ. Vừa hay quán ăn của bọn họ là quán xá xíu, cửa sau thường xuyên có chó hoang đến tìm thức ăn, cho nên Trịnh Hạo Dương băm thịt bà ấy bao thành sủi cảo, cho mấy con chó hoang đó ăn. Cho dù là đã loạn đao chém chết bà ấy, Trịnh Hạo Dương vẫn chưa hết giận, sủi cảo đó ông ấy cũng ăn, vừa hay trong sủi cảo ông ấy ăn có trái tim của Từ Kiều, cho nên linh hồn Từ Kiều cũng đã ở lại trong thân thể Trịnh Hạo Dương.
Ngay từ đầu linh hồn Trịnh Hạo Dương cường hãn, Từ Kiều không có cách nào khống chế thân thể này, nhưng bà ấy phát hiện mình có thể ảnh hưởng tư tưởng của Trịnh Hạo Dương, cho nên lâu năm suốt tháng cố gắng ảnh hưởng Trịnh Hạo Dương, để ông ấy đối đãi Trịnh Hân Nghi thật tốt.
Còn Trịnh Hạo Dương đã vứt đi thứ đại diện cho người đàn ông, đã không được xem là đàn ông thực thụ, đời này ông ấy cũng chỉ có một đứa con gái là Trịnh Hân Nghi. Có lẽ là bởi vì quan hệ máu mủ, hoặc là bởi vì những nguyên nhân gì khác, Trịnh Hạo Dương đối xử với Trịnh Hân Nghi cũng không tệ lắm.
Từ Kiều nhìn Trịnh Hạo Dương nói với tất cả mọi người rằng bà ấy đi theo thằng đàn ông bên ngoài vứt chồng bỏ con chạy đi, nhìn Trịnh Hạo Dương bịa đặt từng lời hàm hồ này đến lời hoang đường khác, lừa gạt tất cả mọi người.
Không phải không có người hoài nghi lý do của Trịnh Hạo Dương, thế nhưng ngay cả cha mẹ của bà ấy còn không truy cứu thì người bên ngoài sẽ nói gì?
Lại thêm Trịnh Hạo Dương xưa giờ đối xử với Trịnh Hân Nghi rất tốt, sau này bởi vì ảnh hưởng của Từ Kiều, bất tri bất giác xảy ra thay đổi, danh tiếng cũng trở nên càng ngày càng tốt, mọi người cũng không nhắc lại chuyện của Từ Kiều nữa.
Từ Kiều chết thảm, sao bà ấy có thể không oán hận, thế nhưng tất cả oán hận đều tan thành mây khói khi nhìn đến đứa con gái còn trong tã lót của mình. Nếu không có đứa con gái này, xem như bà ấy liều mạng hồn phi phách tán cũng phải giết chết Trịnh Hạo Dương, thế nhưng bà ấy đã có con gái, nếu Trịnh Hạo Dương chết rồi, đứa con gái nhỏ tuổi của bà ấy phải làm sao đây? Dựa vào cha mẹ ruột của bà ấy nuôi dưỡng sao?
Từ Kiều nói, vẻ mặt sinh ra vẻ châm chọc cực rõ: "Cha mẹ của tôi có yêu tôi, điểm này tôi rất rõ, nhưng tôi càng rõ hơn là, tình yêu của bọn họ cũng rất có hạn."
Giống với bọn họ yêu nàng, thế nhưng vẫn sẽ buộc bà ấy gả cho tội phạm làm nhục bà ấy; bọn họ yêu bà ấy, sẽ không nhìn bà ấy vết thương đầy người, để bà ấy tiếp tục chung sống với Trịnh Hạo Dương. Còn có bọn họ biết rất rõ ràng bà ấy không phải là loại phụ nữ vứt bỏ con gái bỏ đi, biết rất rõ cái chết của bà ấy có khả năng có ẩn tình gì trong đó, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn lựa chọn làm như cái gì cũng không biết. Nếu con gái của bà ấy giao cho bọn họ, nhất định là bi kịch trên người mình sẽ tái diễn trên người con gái, bọn họ sẽ không bảo vệ con gái của bà ấy, bà ấy không muốn con gái mình bước vào con đường cũ giống như bà ấy.
Cho nên Từ Kiều không có làm gì, chỉ dùng sức mạnh của mình ảnh hưởng Trịnh Hạo Dương, để ông ấy chăm sóc Trịnh Hân Nghi chu đáo. Dù Trịnh Hạo Dương không ngừng nói với Trịnh Hân Nghi, mẹ của cô ấy không cần cô ấy nữa, mẹ của cô ấy đã vứt chồng bỏ con, bà ấy cũng không lấy làm quan trọng. Chỉ cần con gái của bà ấy có thể bình an, mọi chuyện khác Từ Kiều đều không thèm để ý.
"Vào một ngày sáu năm trước, tôi đột nhiên có thể khống chế thân thể của Trịnh Hạo Dương..."
Từ Kiều nói, đột nhiên có một ngày, bà ấy có năng lực khống chế thân thể của Trịnh Hạo Dương, lúc bà ấy khống chế thân thể, Trịnh Hạo Dương hoàn toàn không biết gì về những chuyện xảy ra bên ngoài. Thế nhưng Từ Kiều có thể giao lưu với Trịnh Hạo Dương, bà ấy nói với Trịnh Hạo Dương, bà ấy là một nhân cách khác của ông ấy.