Từ Kiều nói: "Mười năm trước chúng ta giết Từ Kiều, còn ăn luôn thịt của ả ta, bắt đầu từ lúc đó, chúng ta đã không bình thường, tôi được sinh ra vào lúc đó."
Ngay từ đầu thật ra Trịnh Hạo Dương cũng không tin, ông ấy cho là mình đã bị quỷ nhập vào người. Lúc ông ấy khống chế được thân thể, Trịnh Hạo Dương đã lén đến chùa miếu, sau đó tìm một vài bà mo, thầy cúng xem thử, kết quả đều nói ông ấy không phải bị quỷ nhập vào người. Cho nên Trịnh Hạo Dương đã tin tưởng Từ Kiều. Cộng thêm lúc Từ Kiều sử dụng thân thể của ông ấy, luôn luôn tận tâm tận lực làm việc, Trịnh Hạo Dương đã không còn suy nghĩ thêm cái gì.
Sau khi Từ Kiều có được quyền khống chế thân thể. Thời gian Trịnh Hạo Dương tỉnh ít, thời gian hôn mê nhiều, cho nên rất lâu sau vẫn không phát hiện sự tồn tại của Từ Nghiên. Về sau ông ấy phát hiện sự tồn tại của Từ Nghiên, Từ Kiều tìm cái cớ lừa gạt, Trịnh Hạo Dương cũng không truy đến cùng.
Nhưng mà mấy tháng trước, quyền khống chế của Từ Kiều đối với thân thể này chậm rãi yếu bớt, Trịnh Hạo Dương khôi phục quyền khống chế thân thể, cũng chính là vào lúc đó, Trịnh Hạo Dương phát hiện có lẽ Từ Kiều không phải là nhân cách khác của ông ấy.
"Trịnh Hạo Dương muốn hủy diệt tất cả, bé bi, Từ Nghiên, ông ấy đã điên rồi."
Từ Kiều nói, bà ấy muốn dàn xếp ổn thỏa, kéo theo Trịnh Hạo Dương chết chung, thế nhưng bà ấy lại đánh giá cao thực lực của mình, đánh giá thấp dã tâm trả thù của Trịnh Hạo Dương.
Sau khi Trịnh Hạo Dương biết người mấy năm này khống chế thân thể của mình là Từ Kiều đã hoàn toàn điên cuồng.
Vừa rồi nếu như không có Bạch Trân Trân đuổi tới kịp thời, Trịnh Hạo Dương sẽ giết chết Từ Nghiên, người ông ấy muốn giết sau đó chính là Trịnh Hân Nghi.
"Tốc độ suy yếu của linh hồn của tôi rất nhanh... Tôi đã không khống chế nổi Trịnh Hạo Dương nữa..."
Nói xong, hai chân Từ Kiều mềm nhũn, ngồi xuống đất, bà ấy ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, nhớ lại cả đời này của mình, chỉ cảm thấy mọi chuyện đều rất giống một câu chuyện cười.
"Tôi không ngờ cuộc đời của mình sẽ là thế này. Tôi muốn thay đổi mọi thứ, nhưng dường như mỗi một lần đều không kịp."
Bà ấy là người tâm từ tay nương, nhưng suýt chút hại chết em gái của mình và con gái, rõ ràng đã từng trải một lần thua lỗ, thế nhưng bà ấy cứ mãi chưa học khôn.
Sau khi nói hết mọi chuyện, Từ Kiều ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, sau đó nở một nụ cười xán lạn với cô.
"Cám ơn cô, may mắn cô đã đến, may mắn cô đã ngăn cản Trịnh Hạo Dương."
Bạch Trân Trân nhìn Từ Kiều, vẻ mặt toát ra cảm xúc không đành lòng, mặt cô mặc dù vẫn là gương mặt sưng mặt sưng mũi của Trịnh Hạo Dương, nhưng trong phút chốc ngẩn ngơ, hình như Bạch Trân Trân đã nhìn thấy một khuôn mặt dịu dàng khác.
"Tôi đã sai một lần rồi, sai lầm giống vậy tôi sẽ không phạm lần hai."
Nói xong, Từ Kiều giống như có ảo thuật mà lấy ra một băng ghi âm, giao nó cho Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch, bên trong băng ghi âm là lời thú tội của Trịnh Hạo Dương, bên trong nói rõ chi tiết tội ác Trịnh Hạo Dương phạm phải."
Nói đến đây, giọng Từ Kiều nhẹ xuống: "Đời tôi, người có lỗi nhất chính là Hân Nghi, làm phiền cô nói giúp tôi một tiếng, tôi rất yêu nó, còn nữa, giúp tôi nói một tiếng xin lỗi với nó."
Dường như Bạch Trân Trân muốn nói gì, nhưng Từ Kiều đã vươn tay ngăn cản cô: "Cô Bạch, cô không cần nói gì cả, tôi biết cô không phải người bình thường, tôi cũng biết cô muốn giúp tôi."
"Trong quá khứ tôi vẫn luôn hi vọng có người có thể cứu tôi đang trong nước lửa, kéo tôi từ trong vực sâu ra ngoài, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, nếu như tôi cứ mãi đắm mình trong vực thẳm, có là ai cũng không thể cứu tôi."
Có thể cứu bà ấy, chỉ có chính bà ấy.
Nhìn Từ Kiều thế này, Bạch Trân Trân cũng không nói ra được lời nào. Cô thở dài một hơi thật dài, hứa hẹn nói: "Tôi sẽ chuyển lời của dì cho Trịnh Hân Nghi."
Từ Kiều nở một nụ cười vô tư lự với Bạch Trân Trân, sau đó vẫy tay với cô, cười nói: "Cô Bạch, vậy thì tạm biệt."
Bạch Trân Trân nhìn bà ấy thật sâu một cái: "Tạm biệt."
Nói xong, cô cầm băng ghi âm Từ Kiều đưa cho cô, quay người nhanh chân rời khỏi nơi này.
Trong sân sau chỉ còn một mình Từ Kiều, trên mặt bà ấy vốn dĩ còn treo nụ cười xán lạn, thế nhưng lúc này nụ cười của bà ấy đã biến mất không còn lại gì.
"Nên kết thúc mọi thứ rồi..."
Từ Kiều tự nhủ nói, sau đó lấy ra môt cây dao găm, tiếp đó dứt khoát đâm vào ngực của mình.