Bạch Trân Trân nhìn Trần Tiểu Sinh đang tức giận, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, cô thở dài một hơi, nói: "Trần Tiểu Sinh, bây giờ tâm trạng của tôi không tốt lắm, anh đừng ép tôi xử lý anh ngay lúc tâm trạng tôi kém nhất."
Sau khi nghe thấy lời Bạch Trân Trân nói, Trần Tiểu Sinh thân thể run run một chút, có điều vẫn ưỡn thẳng lưng, lớn tiếng nói: "Sư phụ, tôi phải đi cùng sư phụ, tôi cũng đói bụng, hai người đi ăn sao có thể vứt tôi ở lại?"
Nói xong, ánh mắt Trần Tiểu Sinh đặt vào Ông Tấn Hoa đang đứng một bên: "Trưởng khoa Ông, cậu cùng nhau đi ăn cơm với sư phụ tôi, không tiện dẫn tôi theo à?"
Ông Tấn Hoa: "Tôi nghe Trân Trân."
Trần Tiểu Sinh: "..."
Anh ta còn muốn nói thêm cái gì, Bạch Trân Trân đột nhiên tiến lên một bước, vươn tay ấn xuống một điểm bên cạnh xương sườn của Trần Tiểu Sinh.
Trần Tiểu Sinh không có phòng bị, anh ta đau đến kêu lên, bụm eo ngồi xổm xuống.
Thừa dịp thời cơ Trần Tiểu Sinh ngồi xổm xuống, Bạch Trân Trân tóm tay Ông Tấn Hoa: "Chúng ta đi nhanh lên chút!"
Nói xong, cô không buồn quan tâm Trần Tiểu Sinh ngồi xổm dưới đất kêu oai oái, lôi kéo Ông Tấn Hoa chạy đi.
Hôm nay Trần Tiểu Sinh cứ như uống lộn thuốc, Bạch Trân Trân cũng lười dây dưa vấn đề gì với anh ta, cú ấn vừa rồi của cô sẽ chỉ làm Trần Tiểu Sinh đau sốc hông tức thì, sẽ không gây tổn thương đến anh ta.
Nhân khoảng trống này, có thể hất ra cái tên dính như kẹo cao su đó ra rồi.
Ông Tấn Hoa ngoan ngoãn theo sau lưng Bạch Trân Trân, ánh mắt của anh đặt vào bàn tay đang nắm nhau của hai người, độ cong khi nhếch miệng lên chưa từng hạ xuống.
Bạch Trân Trân nói tiệm mì tươi cá viên đó cách cao ốc Xương Mậu cũng không xa, tiệm này không lớn, bên trong chỉ đặt bảy, tám cái bàn, trong phòng không có máy lạnh, có điều có bật quạt trần, cũng không làm cảm thấy nóng mấy.
Bạch Trân Trân gọi hai phần mì tươi cá viên, lại bất ngờ được tặng thêm hai phần xá xíu và trứng mặn, số lượng nhiều như vậy cũng đủ hai người bọn họ ăn.
Giờ này người bên trong cửa hàng không phải quá nhiều, đồ ăn bọn họ gọi muốn rất nhanh đã được bưng lên, Bạch Trân Trân rất đói bụng, không có hàn huyên thêm cái gì với Ông Tấn Hoa, bát vừa được bưng lên đã bắt đầu ăn như gió cuốn.
Cô ăn rất nhanh, cả một bát to mì tươi cá viên tràn đầy rất nhanh đã thấy đáy, Bạch Trân Trân để đũa xuống, sờ lên bụng hơi nhô ra của mình, thỏa mãn thở dài một hơi.
Mà lúc này Ông Tấn Hoa chỉ mới ăn gần một nửa, trong tô vẫn còn rất nhiều mì.
Hai tay Bạch Trân Trân chống cái cằm, hứng thú nhìn Ông Tấn Hoa ăn mì, giống như đang nhìn chuyện gì thú vị.
Ngay từ đầu Ông Tấn Hoa còn có thể giữ vững tỉnh táo, có điều mỗi phút mỗi giây trôi qua, lỗ tai Ông Tấn Hoa âm thầm đỏ lên, anh không được tự nhiên mà ho khan một tiếng, nhẹ giọng hỏi: "Trân Trân, cô đang nhìn cái gì?"
Bạch Trân Trân cười híp mắt nói: "Nhìn anh đó."
Ông Tấn Hoa không ngờ tới câu của trả lời Bạch Trân Trân vậy mà ngay thẳng như thế, anh càng cảm thấy ngại ngùng, lỗ tai cũng càng ngày càng đỏ lên, khuôn mặt tuấn tú kia cũng lan tỏa sắc đỏ ửng nhàn nhạt.
Nhìn thấy anh thế này, Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy rất thú vị, cô cực kỳ hứng thú nhìn đối phương, cười híp mắt nói: "Anh rất nóng à? Tôi đi mua ly nước đá cho anh uống."
Ông Tấn Hoa nhẹ gật đầu: "Vậy làm phiền cô."
Rõ ràng Bạch Trân Trân không có làm gì, nhưng kỳ lạ là, Ông Tấn Hoa lại luôn không nhịn được mê muội mọi điều của cô.
Nhớ tới lời Từ Phong nói trước đó, Ông Tấn Hoa âm thầm thở dài một hơi, không thể không thừa nhận mình đã thật sự rơi vào bể tình rồi.
Chỉ là thái độ như gần như xa của Bạch Trân Trân làm cho anh có hơi lo được lo mất, rõ ràng cô gần tới vậy, thế nhưng có đôi khi lại cảm thấy xa như thế, dường như thứ chạm tay vào được chỉ là hoa trong gương trăng trong nước. Rõ ràng có thể chạm tay đến, nhưng khi anh muốn chạm đến, thì lại phát hiện đối phương là trăng sáng treo trên bầu trời cao, là sự tồn tại anh mong muốn nhưng không thể như nguyện.
Anh cảm thấy mình cần yên tĩnh chốc lát.
Bạch Trân Trân đứng dậy đi mua nước đá rồi, còn Ông Tấn Hoa hít sâu vài hơi, cuối cùng đã bình tĩnh lại.
Tiệm mì này là không có bán nước đá, lúc bọn họ vừa mới tới, Ông Tấn Hoa nhìn thấy sát vách có một cửa hàng giá rẻ, chắc hẳn là Bạch Trân Trân đến bên kia mua. Có điều bây giờ đã qua hai mươi phút rồi, Ông Tấn Hoa đã sắp ăn xong mì và xá xíu, trứng mặn, thế nhưng Bạch Trân Trân vẫn chưa về.
Chẳng lẽ nào cô đã lặng lẽ rời đi rồi?
Trong lòng Ông Tấn Hoa sinh ra một cảm giác bất an rất nhiều, anh trả tiền, đứng dậy rời khỏi tiệm mì này.