Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 734 - Chương 734:

 Chương 734: Chương 734: Chương 734:

Cửa hàng giá rẻ đó cách tiệm mì cũng không xa, đi đường nhiều lắm là chừng ba phút là tới, Ông Tấn Hoa bấc giác tăng nhanh bước chân, chờ đến khi đến cửa cửa hàng giá rẻ, Ông Tấn Hoa cách kính thủy tinh nhìn thấy một cảnh tượng trong cửa hàng, thân thể lập tức cứng đờ tại chỗ.

Lúc này Ông Tấn Hoa cũng biết rốt cuộc vì sao Bạch Trân Trân đã đi lâu vậy mà còn chưa có trở về, hóa ra là bởi vì cô gặp một người khác.

Lúc này Bạch Trân Trân có dáng vẻ rất mập mờ với người đàn ông đối diện cô, tay Bạch Trân Trân dán trước ngực của đối phương, tay của người kia thì chống đỡ kệ hàng sau lưng Bạch Trân Trân. Thông qua góc độ của anh, ở giữa Bạch Trân Trân và người đàn ông kia dường như đang tồn tại một bầu không khí quái lạ không nói rõ được cũng không miêu tả rõ được.

Trong nháy mắt này, Ông Tấn Hoa đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, anh đột nhiên phát hiện trước đó có thể là mình đã hiểu lầm ý của Bạch Trân Trân.

Từ Phong nói Bạch Trân Trân đối xử với anh khác biệt, sau khi biết anh xảy ra chuyện, Bạch Trân Trân tức khắc chạy tới.

Thế nhưng Ông Tấn Hoa cũng nhớ, trước đó Trần Tiểu Sinh, Cổ Anh Hùng và Cầu Quốc Hoa bị vây khốn tại thôn Trần Gia, Bạch Trân Trân cũng lập tức chạy tới. Bọn họ ở xưởng đóng giày nhà họ Vương gặp phải chuyện phiền toái, Bạch Trân Trân cũng chỉ cần gọi một cú điện thoại liền chạy tới.

Cô vốn là một người có tính cách nhiệt tình, Ông Tấn Hoa cảm thấy dù không phải mình, mà là những người khác gặp phải nguy hiểm, sau khi Bạch Trân Trân biết cũng sẽ không ngồi yên không thèm quan tâm.

Cảm giác chua xót lan tràn trong lòng Ông Tấn Hoa, thậm chí anh cũng không dám tiến lên hỏi Bạch Trân Trân đang có chuyện gì.

Anh còn đang chờ cô mua nước trở về, thế nhưng Bạch Trân Trân lại dừng chân ở bên trong cửa hàng giá rẻ thật lâu chưa có trở về.

Đủ loại biểu hiện dễ nhận thấy trước đó đều là anh hiểu lầm mà thôi, Ông Tấn Hoa chỉ cảm thấy trái tim của mình đang không ngừng chìm xuống.

Ông Tấn Hoa vốn không biết sợ hãi lúc này lại sinh ra cảm xúc e ngại, thậm chí anh không dám tiến lên, sợ xé rách ảo giác mà lúc trước anh tự cho là đúng.

Sau khi trầm ngâm thật dài thật lâu, khi thấy một cái tay khác của Bạch Trân Trân cũng đã khoác lên trên lồng ngực của người đàn ông kia, cuối cùng Ông Tấn Hoa không tiếp tục nhìn tiếp, anh xoay người sang chỗ khác, trông hơi thảm hại rời khỏi nơi này.

Anh thừa nhận mình là một kẻ hèn nhát, dũng khí trước đó đã gom góp vào thời khắc này đã biến mất không còn lại gì, thậm chí bước chân của Ông Tấn Hoa đã tăng nhanh hơn mấy phần, rất nhanh đã về cửa hàng cá viên trước đó.

Lúc Bạch Trân Trân rời đi không có mang theo bó hoa hồng anh tặng, lúc tính tiền chuẩn bị đi ra, Ông Tấn Hoa tiện thể lấy theo bó hoa hồng đi ra. Nhưng bấy giờ anh lại ngồi về vị trí cũ, nhìn bó hoa hồng nở tươi đẹp, nhưng không biết rốt cuộc mình đang suy nghĩ cái gì.

Rõ ràng là nên rời đi, anh có thể để lại lời nhắn, cũng có thể để chủ tiệm chuyển lời cho Bạch Trân Trân một tiếng, thật ra anh không cần cứ mãi ở lại nơi đây. Thế nhưng không biết vì sao, Ông Tấn Hoa không có chọn rời đi, anh đặt hoa hồng lên bàn, tiếp tục im lặng chờ đợi.

Anh muốn biết người mua nước cho anh rốt cuộc phải mất bao lâu mới có thể lại trở về nơi đây.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Ông Tấn Hoa lại đợi thêm khoảng nửa tiếng Bạch Trân Trân mới cầm một chai nước đá vội vàng chạy về.

"Anh Hoa, thật sự là ngại quá, tôi vừa mới gặp một vài chuyện cho nên trì hoãn đến bây giờ mới trở về, thật sự rất xin lỗi, anh sẽ không giận tôi chứ?"

Bạch Trân Trân tội nghiệp nhìn Ông Tấn Hoa, đưa chai nước đá sang.

Ông Tấn Hoa vươn tay nhận, sau khi chai nước đá được đặt vào tay, hơi lạnh xâm nhập vào thân thể, dẫn theo cảm giác đâm nhói từng cơn, anh không có vặn nắp chai nước đá, mà là nhìn về phía Bạch Trân Trân.

"Đã xảy ra chuyện gì? Cô đã đi một tiếng rồi, có chuyện gì mà trì hoãn đến bây giờ?"

Anh không có đề cập cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, chỉ là cố chấp muốn có được một đáp án từ trong miệng Bạch Trân Trân.

Bạch Trân Trân không có suy nghĩ nhiều, cô thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Hôm nay vận khí không tốt, gặp phải một người không được xem là quen, anh ta gặp một vài chuyện, vừa hay tôi đụng phải, bèn thuận tiện giúp anh ta một tay."

Bạch Trân Trân cảm thấy thật ra Hương Giang rất lớn, nhưng cũng không biết là trùng hợp hay là chỉ đơn thuần là vận khí không tốt, cô luôn luôn có thể liên tiếp gặp được người không muốn gặp.

Trước đó cô đúng là có đến cửa hàng giá rẻ bên cạnh mua nước đá, kết quả lại đụng phải Tần Gia Văn vừa khéo đi vào mua đồ.

Bình Luận (0)
Comment