Sắc mặt Tần Gia Văn không tốt lắm, trên trán lấm tấm đầy mồ hôi, lúc cầm đồ tay cũng run rẩy, giống như là đang chịu đựng cơn đau đớn rất lớn.
Lúc anh ta đi ngang qua bên người Bạch Trân Trân, vừa hay đúng lúc đó ngã xuống, phản ứng của Bạch Trân Trân cực nhanh, lập tức lướt sang bên cạnh, nhờ vậy mới không bị Tần Gia Văn đụng phải. Kết quả sau khi đối phương ngã xuống đất, Bạch Trân Trân mới phát hiện người này lại là người mình biết. Mặc dù cô không quá muốn xen vào việc của người khác cho lắm, nhưng dẫu sao đêm qua là Tần Gia Văn đưa cô đi một đoạn đường, cô không thể làm như không thấy.
Nhìn dáng vẻ Tần Gia Văn giống như là tuột huyết áp dẫn đến hôn mê, Bạch Trân Trân tìm nhân viên cửa hàng yêu cầu nước đường đỏ, sau khi đút cho Tần Gia Văn hết, anh ta lập tức tỉnh lại. Nhưng mà đợi sau khi Tần Gia Văn tỉnh lại, lúc nhìn thấy đôi mắt của anh ta, Bạch Trân Trân mới phát hiện phán đoán trước đó của mình đã sai rồi.
Tên này không phải tụt huyết áp, mà là quỷ nhập vào người rồi.
Ngay khoảnh khắc anh ta mở mắt ra, anh ta lập tức nở nụ cười gian tà với Bạch Trân Trân, sau đó anh ta tới gần Bạch Trân Trân, hít sâu một hơi, cười đùa nói: "Người đẹp, mùi trên người cô thật là thơm quá, tôi thích cô, hai chúng ta làm tí nhé, cô thấy sao? Tôi sẽ để cho cô thỏa thích."
Vì để tiện cho việc bón nước đường đỏ, Bạch Trân Trân vốn đang vịn đầu Tần Gia Văn, mà cũng là bởi vì như thế mới thuận tiện cho đối phương làm một tên lưu manh không ra gì.
Mặc dù số lần Bạch Trân Trân gặp mặt Tần Gia Văn cũng không nhiều, nhưng cô có thể xác định, Tần Gia Văn tuyệt đối không phải là cái loại lưu manh này. Một người đàn ông có thể lái nổi xe Mercedes Benz vào những năm 90 thì làm sao có thể làm loại chuyện này?
Cho nên cô thả lỏng tay vịn đầu Tần Gia Văn, đầu đối phương nặng nề đập xuống sàn nhà, có điều anh ta cứ như không cảm thấy đau đớn, vẫn dùng từ ngữ sến súa trêu đùa Bạch Trân Trân.
"Đánh là thương mắng là yêu, không đánh không mắng không yêu nhau, có câu nói là đãng nữ gặp ngay khách phong lưu, cô..."
Thấy miệng lưỡi tên này dẻo quẹo, càng nói càng quá đáng, Bạch Trân Trân thật sự là không thể chịu đựng được, lập tức vung mạnh cánh tay hung hăng cho đối phương một vả.
Cái bạt tai này đánh cho đối phương ngớ người, thừa dịp khoảng trống này, Bạch Trân Trân bắt ngón giữa của anh ta, đột ngột tách ra sau.
Hiện tại cô không có mang theo bút lông chu sa, cũng không muốn dùng máu của mình vẽ bùa cho Tần Gia Văn, cho nên chỉ có thể dùng loại biện pháp đơn giản nhất cũng là hao phí sức lực nhất này đuổi con sắc quỷ trong thân thể của anh ta ra ngoài.
Tần Gia Văn hét lên một tiếng sợ hãi ngắn ngủi, mồ hôi trên trán tranh nhau chen lấn đổ ra, anh ta đau đến toàn thân run run, muốn kêu thảm thiết nhưng giống như đang kiêng dè cái gì, từ đầu đến cuối không có hét ra tiếng.
Bạch Trân Trân gần như bẻ gãy ngón giữa của Tần Gia Văn, cuối cùng đã ép quỷ hồn nhập vào trong thân thể của anh ta ra ngoài.
Sau khi con quỷ bị bức ép ra từ trong thân thể Tần Gia Văn, nó hoảng hốt chạy lung tung mà bỏ chạy, Bạch Trân Trân vô thức muốn đuổi theo. Con sắc quỷ này có thể nhập vào người, tất nhiên không phải quỷ phổ thông, nếu không giải quyết anh ta, chưa chừng sẽ còn làm chuyện ác gì khác.
Nhưng mà Bạch Trân Trân còn chưa đứng lên, Tần Gia Văn đã nắm cổ tay của cô: "Đừng đi..."
Rõ ràng là người vừa mới bị quỷ nhập vào người vốn nên suy yếu cực kỳ, nhưng không biết vì sao, sức lực trên tay của anh ta lại rất lớn, bị trì hoãn một lúc sau, con sắc quỷ vừa rồi đã không thấy tăm hơi.
Bạch Trân Trân: "..."
Cô đen mặt ngồi xổm xuống, biểu cảm âm u nhìn Tần Gia Văn: "Anh có biết mình đã làm gì hay không?"
Nhưng mà Tần Gia Văn lại ra vẻ vô cùng ngây ngô, anh ta vốn có dáng vẻ quý công tử, sau khi bị giày vò một phen, lúc này dáng vẻ của anh ta đã tăng thêm mấy phần vẻ đẹp ốm yếu.
Bị đôi mắt vô tội nhìn chằm chằm, Bạch Trân Trân phát hiện nếu mình phát cáu với anh ta thì hình như có hơi quá đáng...
Ý nghĩ này một khi xuất hiện, có làm sao cũng không dồn nén nổi nữa, hơn nữa càng quái đản hơn chính là rõ ràng tính cả lần này hai người cũng chỉ mới gặp mặt mấy lần, giữa đôi bên không có bao nhiêu tình nghĩa, nhưng Bạch Trân Trân luôn cảm thấy bọn họ giống như đã quen biết nhau rất lâu.
Cũng bởi vì cảm giác quen thuộc không hiểu từ đâu đến mới khiến cho Bạch Trân Trân không thể bỏ mặc không quan tâm anh ta.
"Thưa cô, nếu như tôi đã làm sai điều gì, tôi xin lỗi cô, xin lỗi, tôi sai rồi."
Lúc này Tần Gia Văn yếu nhược đứng lên từ dưới đất, anh ta mở to đôi mắt to ướt sũng, cứ như một con chó to sắp bị chủ nhân vứt bỏ, rõ ràng không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng lại vẫn ngoan ngoãn đổ hết tất cả sai lầm lên trên người mình.
Bạch Trân Trân: "..."