Từ hôm qua cho tới hôm nay, cô thật sự quá bận rộn, hiện tại năng lượng của thân thể đã tới cực hạn, cô thực sự cần trở về nghỉ ngơi đầy đủ bù lại.
Ôm ý nghĩ đó, Bạch Trân Trân càng chạy càng nhanh, cuối cùng gần như là chạy chậm cả quãng đường đến cao ốc Xương Mậu.
Ông Tấn Hoa bỏ lại phía sau bị cô quên lãng triệt để: "..."
Thấy Bạch Trân Trân càng chạy càng nhanh, từ đầu đến cuối ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại lần nào, ánh mắt của anh nhạt xuống, tâm trạng theo đó trở nên sa sút.
Lúc Bạch Trân Trân giải thích cho anh vì sao đi lâu như vậy, Ông Tấn Hoa đã tin rồi, bởi vì mọi hiểu biết của anh về Bạch Trân Trân chính là một người mặt lạnh tim nóng thế, mặc dù miệng độc, nhưng lúc người khác gặp phải phiền phức, cô sẽ bằng lòng giúp đỡ. Cho nên khi Bạch Trân Trân giải thích vì sao cô trở về muộn một tiếng, Ông Tấn Hoa đã tin tưởng. Thế nhưng vừa rồi lúc đi ra khỏi tiệm mì, Bạch Trân Trân nói hai câu với người đàn ông có dáng vẻ hình người dạng chó, sau đó lại lần nữa bỏ anh sang một bên. Từ đầu đến cuối cô chưa từng quay đầu một lần, nhìn anh lần nào.
Ông Tấn Hoa chưa từng yêu đương, cũng không có kinh nghiệm yêu đương gì, kinh nghiệm có số lượng không nhiều của anh đều là Từ Phong truyền dạy tạm thời cho anh.
Từ Phong nói Bạch Trân Trân đối xử khác biệt với anh, Bạch Trân Trân để ý đến anh, còn bảo anh chủ động tấn công, phòng ngừa Bạch Trân Trân không có được phản hồi, sẽ thật sự không ở bên anh.
Ông Tấn Hoa nghe Từ Phong, bước ra bước đầu tiên, anh tưởng đâu Bạch Trân Trân thật sự đối xử khác biệt với anh.
Thế nhưng là giờ này phút này, liên kết lại tất cả mọi thứ vừa xảy ra, Ông Tấn Hoa lại cảm thấy những lời Từ Phong nói đều đã sai bét.
Anh cứ vậy lẳng lặng mà nhìn Bạch Trân Trân đi càng ngày càng xa, bóng dáng hoàn toàn biến mất trong mắt anh, cuối cùng Ông Tấn Hoa quay người, đi về hướng ngược lại.
****
Trần Tiểu Sinh rất buồn bã, thân thể khổng lồ của anh ta ngồi xổm ở cửa cao ốc Xương Mậu, ấm ức giống như một đứa trẻ chín mươi kí lô.
Hồi đó sư phụ để ý anh ta nhất, kết quả hiện tại thái độ sư phụ dành cho anh ta lại trở nên càng ngày càng tệ đi.
Sư phụ thế mà ấn vào xương sườn của anh ta!!!
Lúc trước sư phụ không nỡ động một đầu ngón tay của anh ta, biết anh ta gặp phải nguy hiểm, sẽ liều lĩnh tới cứu anh ta, hiện tại chỉ vì một kẻ Ông Tấn Hoa, thế mà đối đãi mình như thế.
Trần Tiểu Sinh rất ấm ức, rất buồn bã, trong lòng giống như đang bị hơn một trăm tám mươi tảng đá lớn chất đống đè nặng, ấm ức tới mức anh ta vẽ vòng tròn dưới mặt đất.
Nắng tháng sáu rất to, nhiệt độ bên ngoài rất cao, nhưng lại không bù đắp được thất vọng đau khổ lúc này của anh ta, thất vọng đau khổ thực thụ từ trước đến nay đều không phải là cãi lộn, mà là nản lòng thoái chí, không còn muốn sống...
Ngay lúc Trần Tiểu Sinh hối hận, một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu của anh ta.
"Trần Tiểu Sinh, anh không vào nhà ở đây vứt rác ai vậy?"
Trần Tiểu Sinh nghe thấy giọng nói quen thuộc này, vô thức muốn ngẩng đầu nhìn, nhưng ngay sau đó anh ta giống như nhớ tới cái gì, cưỡng ép ngừng động tác ngẩng đầu, cứ vậy cúi thấp đầu ngồi xổm ở đó.
Không nói một lời, im phăng phắc, anh ta dùng cách này để kháng nghị, biểu đạt sự không vui khi Bạch Trân Trân vứt bỏ anh ta ra ngoài ăn cơm.
Nếu như Bạch Trân Trân không dỗ dành anh ta, chuyện này nhất định không bỏ qua được!
Nhưng mà Bạch Trân Trân gọi Trần Tiểu Sinh một tiếng, thấy anh ta làm như không nghe thấy, vẫn ngồi xổm ở nơi đó không động đậy, cô ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang giữa trưa, lại nhìn đầu tóc đã bị ướt đẫm mồ hôi của Trần Tiểu Sinh.
Tên này có lẽ là thích phơi nắng lúc giữa trưa, dù sao hiện tại lúc này dương khí nặng nhất, anh ta phơi chốc lát ít nhiều cũng có thể nhiễm chút dương khí. Cô vẫn nên đừng quấy rầy anh ta nữa.
Vốn dĩ Bạch Trân Trân đã rất mệt mỏi, hiện tại càng không có tâm trạng gì đi thăm dò ý nghĩ trong lòng Trần Tiểu Sinh, thấy anh ta không đồng ý, bèn tự xử đưa ra kết luận cho anh ta.
"Tôi về đây."
Sau khi vứt xuống câu nói này, Bạch Trân Trân đi vòng qua Trần Tiểu Sinh, tiến vào cao ốc Xương Mậu.
Trần Tiểu Sinh bị vứt lại: "..."
Sư phụ anh ta quả thật là không thèm dỗ dành anh ta dù chỉ là một chút!!!
Trần Tiểu Sinh tức giận tới mức đột ngột đứng lên từ dưới đất, nhưng bởi vì ngồi xổm quá lâu, hai chân của anh ta khuỵu xuống, nặng nề ngã ngồi dưới đất. Cũng may mà thịt chỗ mông Trần Tiểu Sinh dày, nếu không thật sự ngã xuống, chỉ sợ đuôi xương cụt của anh ta đều sẽ "giao phó" tại chỗ này.