Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 741 - Chương 741:

 Chương 741: Chương 741: Chương 741:

Trần Tiểu Sinh đau đến nhe răng trợn mắt, nước mắt ứa ra, anh ta tội nghiệp hô một tiếng về phía Bạch Trân Trân rời đi: "Sư phụ..."

Vậy mà lúc này Bạch Trân Trân đã đi cực nhanh tới trước thang máy, vươn tay nhấn xuống cái nút hướng lên. Cô nghe thấy tiếng động bên ngoài, có điều không suy nghĩ nhiều mấy, bước thẳng vào trong thang máy.

Trần Tiểu Sinh: "..."

Cuối cùng vẫn là bảo vệ của cao ốc phát hiện Trần Tiểu Sinh đang ngồi dưới đất đau đến mặt mày nhăn nhó, sau đó đỡ anh ta ngồi dậy. Trần Tiểu Sinh cám ơn hai bảo vệ đó, khập khiễng đi trên đường cái.

Anh ta thật sự tức giận, tức tới mức có muốn dỗ cũng không dỗ nổi! Lần này sư phụ thật là quá đáng, cô thế mà thật sự chẳng hề quan tâm mình, sức khỏe anh ta xảy ra vấn đề nghiêm trọng vậy, ấy thế mà Bạch Trân Trân chưa lần nào đến nhìn anh ta thử một cái.

Sư phụ thật quá đáng!!!

Nhưng mà lúc Trần Tiểu Sinh đi ra ngoài khoảng chừng năm, sáu mét, bước chân dần dần chậm lại, tiếp đó anh ta giống như nhớ tới cái gì, môi mấp máy, quay đầu nhìn về phía cao ốc.

"Quả thật là đời trước mắc nợ sư phụ..."

Trần Tiểu Sinh tự nhủ nói: "Hết cách, ai bảo tôi là đồ đệ của người ta, làm đồ đệ hiển nhiên là năng lực chịu đựng phải mạnh mẽ một chút, sao sư phụ có thể có sai được? Nhất định là tôi không đúng..."

Nghĩ như vậy, Trần Tiểu Sinh quay người lại đi về phía cao ốc xương mậu.

Anh ta đi thang máy lên lầu, nhấn chuông cửa sau gần mười phút, Bạch Trân Trân trùm khăn tắm tới mở cửa.

Có lẽ vừa rồi cô đang tắm, tóc còn chưa lau khô, lúc này đang nhỏ giọt rơi xuống.

Sau khi mở cửa, Bạch Trân Trân nhìn Trần Tiểu Sinh đứng ở bên ngoài, lông mày không khỏi nhíu lại: "Anh sao vậy? Sắc mặt trông khó coi thế?"

Nói xong, Bạch Trân Trân nhường đường, thấy Trần Tiểu Sinh đi đứng khập khiễng, Bạch Trân Trân quan tâm hỏi.

"Anh bị xe đụng sao?"

Trần Tiểu Sinh: "..."

Nếu không biết ăn nói thì có thể không nói, cái miệng đó để làm bài trí thật ra cũng rất tốt.

"Hồi nãy tôi ở bên ngoài bị ngã một cái, sư phụ không nghe thấy tiếng động sao?"

Dẫu sao anh ta vẫn ấm ức, chung quy không nhịn được, hỏi câu nói này ra khỏi miệng.

Nhưng mà Bạch Trân Trân lại ngơ ngác nhìn anh ta, đáp: "Không có."

Trần Tiểu Sinh: "..."

Được rồi, anh ta không nên trông cậy vào sư phụ có thể có chút lương tâm nào với anh ta đối với chuyện như thế này.

Trần Tiểu Sinh thở dài một hơi, lê bước chân nặng nhọc đi về phía ghế sô pha, sau đó cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống. Dù là như thế, nhưng ngay giây phút ngồi xuống, anh ta vẫn cảm thấy cái mông của mình đau đến sắp ngất đi.

Quá là đau, có được không hả!!!

Bạch Trân Trân đóng cửa phòng, lại tiến vào phòng, chưa tới một lát, cô đã đổi quần áo, chùm kín tóc từ trong phòng đi ra. Lúc đi đến trước mặt Trần Tiểu Sinh, Bạch Trân Trân đập một lá bùa vào trên trán Trần Tiểu Sinh.

Tấm bùa này là bùa Quy Nguyên, có thể chữa trị vết thương, vết thương quá nghiêm trọng đương nhiên không thể chữa trị lành lặn như ban đầu, có điều dùng nó vào một vài vết thương nhẹ thì vẫn rất có hiệu quả.

Sau khi bùa được dán lên, Trần Tiểu Sinh cảm thấy thân thể của mình dễ chịu hơn rất nhiều, cảm xúc buồn bã ban đầu bởi vì sư phụ không ngó ngàng đến anh ta mà sinh ra cũng biến mất theo cơn đau.

"Sư phụ, sư phụ đối xử với tôi thật tốt."

Bạch Trân Trân nhếch nhếch môi, ngồi xuống vị trí đối diện anh ta, nói: "Cho nên, bây giờ anh hết tức giận rồi à?"

Nụ cười xán lạn nở trên mặt Trần Tiểu Sinh cứng lại chỉ trong chớp mắt, sau đó lại lặng lẽ khép lại nụ cười bị quê đó.

Nhìn thấy anh ta thế này, Bạch Trân Trân "phụt" một tiếng bật cười.

Trần Tiểu Sinh: "..."

Sư phụ thế mà còn có thể cười được?

Anh ta lẳng lặng mà nhìn Bạch Trân Trân, nhưng nụ cười trên mặt đối phương không hề bớt lại tí nào, mắt môi cô cong cong, hiển nhiên tâm trạng vô cùng tốt.

Nhìn thấy Bạch Trân Trân thế này, cảm xúc nôn nóng không hiểu sao luôn luôn quanh quẩn ở trong lòng bấy giờ cứ thế tan thành mây khói, anh ta không nhịn được, cười theo.

"Sư phụ, trưởng khoa Ông trở về chưa?"

Bạch Trân Trân: "Hả?"

Nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của Bạch Trân Trân, trong lòng Trần Tiểu Sinh hơi hồi hộp, lập tức sinh ra một cảm giác không lành.

Anh ta cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Sư phụ, sư phụ cãi nhau với trưởng khoa Ông à? Không phải hai người cùng đi ăn mì sao? Tại sao trưởng khoa Ông chưa trở về? Tôi thấy xe của anh ta còn đang đỗ bên dưới đấy, sư phụ, sao cậu ấy chưa trở về?"

Bình Luận (0)
Comment