Trả lời Trần Tiểu Sinh chính là sự im lặng thật dài thật lâu, sau một lúc lâu, Bạch Trân Trân đứng lên, chạy vào lấy điện thoại của mình ra.
Cô bấm số điện thoại của Ông Tấn Hoa, nhưng từ đầu đến cuối điện thoại đều không có người nghe.
Bạch Trân Trân thử mấy lần, sau khi không thể kết nối, cô bèn đặt điện thoại lại chỗ cũ.
"Tôi thế mà quên mất anh ấy."
Nghĩ tới điểm này, Bạch Trân Trân đã cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Nếu như không có Trần Tiểu Sinh nhắc nhở cô, Bạch Trân Trân sẽ không nghĩ ra trước đó mình đã đi ăn mì tươi cá viên cùng Ông Tấn Hoa.
Dường như tình hình có gì đó sai sai.
Bạch Trân Trân cau mày, hồi tưởng lại mọi hành vi cử chỉ trước đó của mình.
Cô và Ông Tấn Hoa ra khỏi quán mì, gặp Tần Gia Văn, sau khi trò chuyện qua loa hai câu với đối phương, Bạch Trân Trân cảm thấy rất mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi...
Bàn tay đang gõ bàn của cô dừng lại giây lát, tỉ mỉ lặp đi lặp lại đoạn ký ức này một lần.
Đoạn ký ức này hình như không có gì chỗ không đúng, cũng rất giống tính cách của cô, lời nên nói đã nói rồi, mệt mỏi thì hiển nhiên phải trở về nghỉ ngơi, hình như cũng không có vấn đề gì...
Trần Tiểu Sinh ngồi yên đối diện với Bạch Trân Trân, nhìn tận mắt mặt sư phụ nhà mình đang thay đổi sắc màu liên tục giống như con tắc kè hoa. Thậm chí anh ta không dám mở miệng quấy rầy sư phụ của mình, chỉ sợ mất mật nhìn Bạch Trân Trân.
Rốt cuộc sư phụ đang tự hỏi chuyện đáng sợ nào thế? Sao biểu cảm thay đổi xoành xoạch vậy chứ?!
Ký ức của Bạch Trân Trân không có bị ngắt quãng, tất cả đều được làm theo xuất phát từ ý muốn của cô.
Cô thật sự vứt một người như Ông Tấn Hoa xuống, một mình chạy về.
Sau khi Bạch Trân Trân rà soát đầy đủ, cô thở ra một hơi thật dài, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tiểu Sinh.
Bị Bạch Trân Trân nhìn chằm chằm như thế, Trần Tiểu Sinh chỉ cảm thấy rùng mình, ngay cả hô hấp cũng dừng lại trong nháy mắt.
"Sư phụ, sư phụ nhìn tôi như vậy làm gì?"
Thấy Bạch Trân Trân nhìn chằm chằm vào anh ta không nói lời nào, Trần Tiểu Sinh cảm thấy càng ngày càng sợ hãi, khuôn mặt anh ta như khóc tang nói: "Sư phụ, nếu tôi làm gì sai, cô cứ nói thẳng là được, đừng có dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi sợ lắm..."
Anh ta không có nói chơi, anh ta sợ hãi là thật, dáng vẻ lúc này của Bạch Trân Trân thật sự quá đáng sợ, rõ ràng vẫn là khuôn mặt xinh đẹp vô song đã nhìn quen, nhưng bỗng dưng lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi bất an...
Trần Tiểu Sinh lén nuốt nước miếng một cái, ngân giọng nghẹn ngào nói: "Sư phụ, sư phụ muốn hỏi cái gì cứ hỏi thẳng đi, tôi nhất định biết gì nói nấy..."
Không đợi Trần Tiểu Sinh nói xong, Bạch Trân Trân đã ngắt lời đối phương, chỉ một câu đã đâm trúng mấu chốt của vấn đề.
"Tiểu Sinh, hình như anh không thuận mắt nhìn quan hệ giữa tôi với Ông Tấn Hoa tốt."
"Rốt cuộc là anh ấy làm gì khiến anh chướng mắt, khiến anh nghĩ trăm phương ngàn kế ngăn cản chúng tôi ở bên nhau?"
Trần Tiểu Sinh bật thốt: "Không phải tôi, tôi không có, sư phụ đừng vu oan người khác, sư phụ sao tôi có thể là loại người tâm địa ác độc bại hoại này? Đây là phỉ báng! Là nói xấu! Là hắt nước bẩn lên người tôi! Tôi không thừa nhận!!!"
Bạch Trân Trân trừng đôi mắt như đôi mắt cá chết nhìn đối phương: "Tôi tận mắt nhìn thấy, tự mình trải nghiệm, anh nói là tôi nói xấu, tôi phỉ báng, tôi hắt nước bẩn lên người anh sao?"
Cô hỏi lại liên tiếp khiến Trần Tiểu Sinh tạm ngừng, miệng mở ra lại đóng, qua hồi lâu vẫn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh nào.
Bạch Trân Trân ngồi ở đó, lẳng lặng thưởng thức sắc mặt từ đỏ chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang trắng, thay đổi liên tục giống như đèn nhấp nháy của Trần Tiểu Sinh.
"Tuổi của tôi đã không nhỏ, hơn nữa còn là sư phụ của anh, về tình về lý, về công về tư, nói xa nói gần, anh cũng không quản được tôi, tôi độc thân lâu vậy, có bạn trai hẹn hò làm chướng tai gai mất như vậy sao?"
Đối mặt với ép hỏi của Bạch Trân Trân, vẻ mặt Trần Tiểu Sinh vẫn thay đổi lia lịa, miệng anh ta mở ra lại khép lại, khép lại lại mở ra, dường như hoàn toàn không biết trả lời Bạch Trân Trân thế nào.
"Anh không thích Ông Tấn Hoa làm bạn trai của tôi, vậy anh thích ai làm đâu? Thử liệt kê những người đàn ông thích hợp xung quanh tôi, Anh Hùng? Cường Tử? Từ Phong?"
Bạch Trân Trân liên tiếp nói ra mấy cái tên, nhưng từ đầu đến cuối Trần Tiểu Sinh đều không mở miệng, nhìn dáng vẻ này của anh ta, ánh mắt Bạch Trân Trân lóe ra, sau đó chậm rãi nói.
"Hay là Tần Gia Văn?"
Sau khi cái tên Tần Gia Văn này được nói ra, đôi mắt của Trần Tiểu Sinh lập tức có sự thay đổi, trong mắt của anh ta hiện lên ánh sáng, lập tức gật đầu nói.