Hạnh phúc của sư phụ chính là hạnh phúc của anh ta, Trần Tiểu Sinh có thể không màng bất kỳ điều gì, nhưng không thể không quan tâm hạnh phúc của sư phụ, bất kể là Ông Tấn Hoa không tồi hay là Từ Phong cũng tốt, bọn họ đều không phải là lựa chọn tốt nhất, sư phụ ở bên bọn họ nhất định sẽ không hạnh phúc.
Đây là lần đầu Bạch Trân Trân nhận biết lượng từ ngữ của Trần Tiểu Sinh phong phú tới mức này, từ ngữ khen người là hết câu này tiếp câu khác, như mãi mãi không có dấu hiệu ngừng lại.
Đợi đến khi anh ta kết túc, Bạch Trân Trân chạy đi lấy máy quay phim, chọn vị trí thích hợp đặt máy xuống, bắt đầu thu hình lại.
Tiếp đó cô ngồi xuống vị trí đối diện Trần Tiểu Sinh, lặp lại những chuyện đã làm trước đó.
"Tôi cảm thấy tôi rất thích Ông Tấn Hoa, tôi muốn gả cho anh ấy."
"Anh không đồng ý đúng không? Thật ra cũng không phải không phải là Ông Tấn Hoa là không được, con người Từ Phong cũng rất tốt, tôi muốn hẹn hò với anh ấy."
Lúc này Trần Tiểu Sinh giống như chương trình đã thiết lập hoàn chỉnh, lúc Bạch Trân Trân nói mình muốn hẹn hò với Ông Tấn Hoa, Từ Phong, cảm xúc thoắt cái kích động ngay, chỉ hận không thể đứng lên nhảy dựng vài cái.
Sau đó khi Bạch Trân Trân đổi giọng nói mình muốn hẹn hò với Tần Gia Văn, Trần Tiểu Sinh lập tức tỉnh táo lại, sau đó vắt hết óc nói mấy lời có ích cho Tần Gia Văn, cố hết sức tác hợp Bạch Trân Trân với Tần Gia Văn.
Bạch Trân Trân lại xác định lượng từ ngữ của Trần Tiểu Sinh có tăng lên, những lời anh ta khen ngợi Tần Gia Văn đều không trùng lặp, trong miệng anh ta, nếu Bạch Trân Trân không gả cho Tần Gia Văn, đời này sẽ không hạnh phúc.
Sau khi đã quay lại những thứ cần ghi, Bạch Trân Trân đứng dậy đến trước mặt Trần Tiểu Sinh, vả liên tiếp vào cái ót của anh ta mấy lần.
Vừa rồi cô có một phát hiện, hiện tại Trần Tiểu Sinh giống như một chiếc ti vi, mỗi khi trục trặc thì vỗ mấy cái là có thể trở lại bình thường.
Sau khi đánh anh ta tỉnh táo lại, Bạch Trân Trân đưa nội dung mới quay bên trong máy quay phim cho Trần Tiểu Sinh xem. Sau khi xem hết nội dung trong máy quay phim, Trần Tiểu Sinh nghẹn họng nhìn trân trối, qua hồi lâu sau vẫn chưa kịp phản ứng.
"Không thể nào, người trong này không thể nào là tôi, sư phụ, chuyện này có phải có gì hiểu lầm rồi không?"
Trần Tiểu Sinh ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, giải thích: "Sư phụ, chuyện này nhất định là có hiểu lầm rồi, sao tôi có thể là loại người này? Tôi tuyệt đối sẽ không nói những lời này với sư phụ!"
Trần Tiểu Sinh sắp suy sụp rồi, người bên trong sao lại là anh ta? Bạch Trân Trân thích ai, muốn gả cho ai, có liên quan gì đến anh ta? Hơn nữa Tần Gia Văn là ai? Sao anh ta không nhớ mình có quen biết người này?
Nhìn dáng vẻ suy sụp của Trần Tiểu Sinh, Bạch Trân Trân vỗ vỗ bờ vai của anh ta, lên tiếng trấn an nói: "Anh đừng quá buồn, chuyện đã xảy ra ai cũng không mong muốn, tôi sẽ tìm cách tìm người xóa bỏ thôi miên cho anh."
Liên quan tới hình thức thôi miên ám chỉ, người của những năm 90 có lẽ có phần lạ lẫm, nhưng với người ở thời đại tin tức bùng nổ thì rất rõ ảnh hưởng mà thôi miên mang đến rốt cuộc lớn mạnh cỡ nào. Chuyên gia thôi miên lợi hại thậm chí không cần mượn nhờ thuốc, trong lúc không hay biết nào đó đã thôi miên được người khác.
Thật ra thôi miên cũng thuộc một loại khống chế tinh thần và tẩy não tinh thần, kiểu hiệu ứng thắp sáng đèn ga (gaslighting), thao túng tâm lý các kiểu, về bản chất đều thuộc thôi miên. Rất nhiều người có lẽ không ý thức được điểm này, mà đã bị người cho thôi miên. Những người bị đám cặn bã thao túng tâm lý dẫn đến hoài nghi mình, thậm chí những người đi đến con đường tự sát cũng không phải là do quá yếu ớt, mà là bởi vì tinh thần của họ đã bị điều khiển rồi.
Hiện tại Trần Tiểu Sinh là đang bị thôi miên điều khiển rồi, cho nên anh ta sẽ làm rất nhiều chuyện trong vi phạm anh ta không nên làm, nhúng tay vào chuyện tình cảm của Bạch Trân Trân. Thành phần chất cấm của loại thuốc này có thể phụ trợ thôi miên, sợ là Trần Tiểu Sinh cũng đã sớm trúng chiêu. Đối phương cho anh ta ám chỉ, chỉ cần khai triển cái ám chỉ này, Trần Tiểu Sinh sẽ hành động, và sau khi anh ta làm xong những chuyện này, có lẽ chính anh ta cũng sẽ không ý thức được rốt cuộc mình đã làm chuyện gì.
Có điều đúng như Bạch Trân Trân đoán, đoạn băng ghi hình được quay lại sẽ không khai triển loại ám chỉ này, cho nên Bạch Trân Trân đã thông qua băng ghi hình, để anh ta xem rõ mình đã làm gì.
Người Trần Tiểu Sinh tê cứng, anh ta xem lặp đi lặp lại đoạn băng ghi hình trong máy quay phim, hoàn toàn không thể tin người bên trong là anh ta. Anh ta ngay cả Tần Gia Văn là ai cũng không biết, sao có thể gán ghép sư phụ mình với Tần Gia Văn?
"Sư phụ, nếu tôi nói tôi chẳng biết gì cả, mọi thứ đều không phải xuất phát từ ý muốn của tôi, sư phụ tin không?"
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu: "Tôi tin."