Sau khi hoàn thành mấy vòng tự ngược đãi bản thân, Trần Tiểu Sinh run run rẩy rẩy trả máy quay phim lại cho Bạch Trân Trân.
"Sư phụ, vậy tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?"
Bạch Trân Trân đáp: "Anh đến nhà tang lễ từ chức đi."
Trần Tiểu Sinh ngây ngẩn cả người, anh ta trừng to mắt nhìn về phía Bạch Trân Trân, thốt lên: "Sư phụ, sư phụ không cần tôi nữa sao?"
Bạch Trân Trân thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Bởi vì bây giờ anh đã trở thành nhược điểm của tôi."
Trần Tiểu Sinh muốn giúp Bạch Trân Trân, điều này cô rất rõ ràng, nhưng mấu chốt của vấn đề ở chỗ Trần Tiểu Sinh không có năng lực hỗ trợ, ngược lại sẽ trở thành nhược điểm của Bạch Trân Trân, đối phương sẽ liên tục thông qua Trần Tiểu Sinh để làm ảnh hưởng đến Bạch Trân Trân.
Thật ra sau khi đi về từ thôn Trần Gia, Bạch Trân Trân đã nên bảo Trần Tiểu Sinh rời đi, thế nhưng lúc đó là bởi vì Trần Tiểu Sinh quấn quíu sít sao, cuối cùng cô đã bỏ ý nghĩ này. Mà bây giờ, Bạch Trân Trân nhắc lại chuyện xưa, muốn bảo Trần Tiểu Sinh rời khỏi cô.
Phản ứng của Trần Tiểu Sinh rất dữ dội, anh ta bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng hét lên: "Sư phụ, không được, tôi không đồng ý."
"Hiện tại rõ ràng có người muốn nhằm vào sư phụ, hiện tại bên cạnh sư phụ đang là lúc thiếu người dùng, mặc dù tôi không được việc, nhưng dầu gì cũng có khả năng giúp đỡ sư phụ làm ít chuyện, biết sư phụ gặp nguy hiểm, nếu tôi chạy đi, vậy tôi có tư cách gì làm đồ đệ của sư phụ!"
Phản ứng Trần Tiểu Sinh cực dữ dội, anh ta nói tiếng sau cao hơn tiếng trước, kiên quyết không chịu rời đi.
Bạch Trân Trân nhìn Trần Tiểu Sinh đang có cảm xúc kích động, vẻ mặt tỉnh táo đến có chút lạnh lùng.
"Thế nhưng anh sẽ kéo chân sau của tôi, kẻ địch không đối phó được tôi sẽ bắt tay từ phía anh, anh gặp nguy hiểm, tôi cũng sẽ nguy hiểm."
Sắc mặt Trần Tiểu Sinh thay đổi: "Sư phụ, sư phụ chán ghét tôi vướng víu sao?"
Bạch Trân Trân lẳng lặng nhìn đối phương: "Anh cứ nghĩ đi?"
Trần Tiểu Sinh: "!!!"
Anh ta tức giận đến mặt sắp bẹo hình bẹo dạng: "Sư phụ, sao sư phụ có thể nói như vậy?"
Bạch Trân Trân còn ngại đả kích không đủ, tiếp tục nói: "Đây là lời nói thật, tôi có gì không thể nói? Anh cẩn thận ngẫm xem, tôi bị anh gài bao nhiêu lần rồi?"
"Trước đó còn chưa tính, biết rõ có người bày kế xung quanh tôi, tôi còn giữ anh ở bên cạnh tôi, tôi làm vậy là có ý đồ gì?"
"Anh từ chức đi, anh không từ chức tôi từ chức, vừa hay bên nhà tang lễ Hương Giang đang muốn bế tôi đi, anh ở lại nhà tang lễ Thiên Thịnh, tôi đi qua nhà tang lễ Hương Giang."
"Từ hôm nay trở đi, tôi đơn phương tuyên bố anh không phải đồ đệ của tôi, anh trả lại chìa khóa phòng cho tôi, về sau đừng tùy tiện ra vào nhà tôi."
"Trần Tiểu Sinh, thế giới này không phải thế giới anh nên tiến vào, lúc trước tôi không nên đồng ý nhận anh làm đồ đệ."
Giọng điệu của Bạch Trân Trân càng bình tĩnh, thái độ càng lạnh nhạt thì càng khiến Trần Tiểu Sinh cảm thấy buốt giá, anh ta có ý định giải thích, nhưng đối mặt với đôi mắt lãnh đạm của Bạch Trân Trân, anh ta không nói ra được lời nào.
Anh ta nên nói cái gì? Còn có thể nói cái gì?
Tựa như là lời Bạch Trân Trân nói, sự tồn tại của anh ta chính là một cái vướng víu, người ta không đối phó được Bạch Trân Trân thì đều bắt tay từ chỗ anh ta. Anh ta không những không thể giúp Bạch Trân Trân một tay, mà sẽ còn kéo chân sau của cô ta không ngừng.
"Sư phụ, tôi thật sự mang đến rất nhiều rắc rối cho sư phụ sao? Sư phụ hối hận vì nhận tôi làm đồ đệ rồi?"
Bạch Trân Trân gật đầu: "Đó không phải là chuyện rõ rành rành sao? Còn cần hỏi?"
Trần Tiểu Sinh: "..."
Cuối cùng anh ta cũng không biết mình trở về phòng thế nào, vốn dĩ anh ta muốn trở về phòng mình mướn, nhưng Bạch Trân Trân bảo ngày mai sẽ dẫn anh ta đi tìm chuyên gia thôi miên xóa bỏ thôi miên của anh ta, Trần Tiểu Sinh chỉ có thể ở lại. Anh ta cho là mình sẽ ngủ không được, kết quả nằm ở trên giường không bao lâu, anh ta đã nhắm mắt lại ngủ say sưa.
Bạch Trân Trân đứng ngoài cửa phòng vốn muốn tìm Trần Tiểu Sinh nói một số chuyện, nhưng khi nghe thấy tiếng ngáy chấn động bên trong phòng sau cánh cửa, Bạch Trân Trân chìm vào trong trầm ngâm.
Nếu không phải Bạch Trân Trân xác định trí nhớ của mình không có xảy ra vấn đề, chỉ sợ sẽ không thể liên hệ lại người ngáy vang dội bên trong phòng và người đàn ông khóc thút thít van xin cô đừng vứt bỏ anh ta trước đó với nhau.
Bạch Trân Trân thở dài một hơi, quay người rời khỏi nơi này.