Cũng không phải Bạch Trân Trân nhẫn tâm, thật sự là bởi vì cô không thể giữ Trần Tiểu Sinh lại. Trước đó Bạch Trân Trân còn cảm thấy kỹ thuật vẽ bùa cao siêu, lại có công đức chi lực hộ thân, coi như giữ lại Trần Tiểu Sinh ở bên người, có lẽ là sẽ không xảy ra bao nhiêu vấn đề. Dù sao người đối phương muốn đối phó là cô, khẳng định là tất cả âm mưu quỷ kế tất cả đều nhằm vào cô, cô chỉ cần gặp chiêu phá chiêu là được. Nhưng chuyện Trần Tiểu Sinh bị thôi miên đã khiến Bạch Trân Trân nhận thức vô cùng rõ ràng thiếu sót của mình.
Cô không bảo vệ được Trần Tiểu Sinh.
Bạch Trân Trân đã từng cứu được Trần Tiểu Sinh, không sai, nhưng điều này không có nghĩa là Trần Tiểu Sinh nhất định phải báo đáp ơn cứu mạng của cô.
Thủ đoạn của đối phương đang đổi mới không ngừng, hiện tại ngay cả loại phương pháp thôi miên này mà cũng đã vận dụng, Bạch Trân Trân hoàn toàn không đoán được đối phương còn biết dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào.
Đây là chuyện của cô, cô không nhất thiết kéo Trần Tiểu Sinh liên luỵ vào.
Nói thật lòng, quả thực Trần Tiểu Sinh vẫn luôn ngáng chân Bạch Trân Trân, nếu như đối phương thật sự gióng trống khua chiêng bắt đầu tiến công, rất khó nói Trần Tiểu Sinh liệu có trở thành một cây dao bén nhọn trong tay đối phương hay không.
Trí thông minh của anh ta chỉ có bấy nhiêu, là Bạch Trân Trân mà còn không dò rõ đường lối của đối phương, còn có thể trông cậy vào Trần Tiểu Sinh thăm dò rõ sao?
Đêm hôm qua Trần Tiểu Sinh không có ngủ an giấc, mặc dù tiếng ngáy kinh thiên, thế nhưng trong mơ Trần Tiểu Sinh đều là hình ảnh mình đuổi theo Bạch Trân Trân khóc oa oa cầu xin cô đừng vứt bỏ mình. Nhưng mà Bạch Trân Trân tâm vững như sắt, bất kể Trần Tiểu Sinh khóc như thế nào, quậy phá như thế nào, cô vẫn luôn là đi lên phía trước bất chấp tiến lên, từ đầu đến cuối chưa từng quay đầu lại liếc nhìn anh ta một cái.
Lạnh lòng thực thụ từ trước đến nay đều không phải là cự cãi ầm ĩ, Trần Tiểu Sinh ở trong mơ khóc đến khàn cả giọng, sau khi tỉnh lại, gối của anh ta đã bị nước mắt thấm ướt cả rồi. Ngay cả Trần Tiểu Sinh cũng bị mình làm cảm động, anh nhớ lại mọi chuyện trong mơ, cầm cái gối thấm ướt đi tìm Bạch Trân Trân.
"Sư phụ, sư phụ đừng vứt bỏ tôi có được hay không? Tôi xin sư phụ..."
Trần Tiểu Sinh đưa cái gối mình khóc ướt đưa tới trước mặt Bạch Trân Trân, cố gắng trừng lớn đôi mắt khóc tới mức sưng như hạt hạnh đào, tiếng nói buồn bã khẩn cầu nói.
"Sư phụ, tôi thật sự biết sai rồi, sư phụ, sư phụ tha thứ cho tôi có được hay không? Sư phụ, sư phụ hãy cho tôi thêm một cơ hội..."
Anh ta nói càng nhiều, mặt Bạch Trân Trân càng đen, chờ đến khi Trần Tiểu Sinh nói xong rồi, Bạch Trân Trân sâu xa nói.
"Buổi tối hôm qua tôi ở ngoài phòng của anh chờ đợi một tiếng."
Trần Tiểu Sinh: "..."
"Đó là sợ anh nghĩ quẩn, chuẩn bị dỗ dành anh."
Trần Tiểu Sinh: "..."
Trong lòng của anh ta đột nhiên sinh ra một dự cảm không lành, không đợi anh ta mở miệng, Bạch Trân Trân đã mở miệng nói trước một bước.
"Cho nên, anh nói anh lưu luyến tôi, không muốn rời khỏi tôi, nhưng sau khi tôi trục xuất anh khỏi sư môn, không đến mười phút đã ngáy vang trời?"
Trần Tiểu Sinh: "Sư phụ, sư phụ nghe tôi giải thích..."
Bạch Trân Trân chậc lưỡi một tiếng, lắc đầu với Trần Tiểu Sinh, không cần suy nghĩ nói: "Tôi đã từng cho anh lựa chọn, có điều rất hiển nhiên, anh không có nắm bắt được kỳ ngộ này, cho nên rất xin lỗi, tôi không thể giữ anh lại nữa."
Buổi tối hôm qua Bạch Trân Trân đã gọi điện thoại lên tổng đài, đã hỏi số điện thoại mấy chuyên gia thôi miên lợi hại.
Trước khi Trần Tiểu Sinh tỉnh giác, Bạch Trân Trân đã hẹn thời gian cẩn thận với một chuyên gia họ Giang trong số đó.
"Đã hẹn thời gian là mười giờ sáng, chúng ta không vội qua đó, tôi làm bữa sáng, anh ăn trước, chờ anh ăn xong chúng ta hẳn đi cũng không muộn."
Vẻ mặt Trần Tiểu Sinh vô cùng phức tạp, anh ta có rất nhiều lời muốn nói, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đều bị chặn lại ở trong miệng, giống như là bị một đôi tay vô hình bụm miệng, có làm sao cũng nói không nên lời.
Trần Tiểu Sinh kìm nén tới mức sắc mặt đỏ bừng, Bạch Trân Trân hoài nghi nếu cắm một một cái ống khói lên đầu anh ta, anh ta có thể bốc khói tút tút tút cả một ngày.
"Anh ở đây ra vẻ cái ông khói gì chứ, muốn ăn thì ăn, không ăn thì đi, chờ tôi đút anh ăn sao?"
Nghe thế, thân thể Trần Tiểu Sinh nhẹ run rẩy, nước mắt lập tức ứa ra, ánh mắt Bạch Trân Trân thay đổi, nghiêm nghị nói: "Nuốt về cho tôi, chớ ép tôi đập anh trong thời gian sư đồ chung đụng cuối cùng!"
Trần Tiểu Sinh: "..."