Bị Bạch Trân Trân hù dọa, nước mắt của anh ta bị kìm nén nuốt ngược về, không còn dám tiếp tục rơi xuống rồi.
Bạch Trân Trân chậc lưỡi một tiếng, trở về phòng đi thay quần áo trang điểm.
Trong phòng khách chỉ còn một mình Trần Tiểu Sinh, hồi tưởng lại những chuyện vừa mới xảy ra, mắt Trần Tiểu Sinh lại đỏ lên, anh ta muốn khóc, nhưng lại sợ Bạch Trân Trân đi ra nhìn thấy anh ta khóc sẽ thực sự cho anh ta một bạt tai, chỉ có thể cưỡng ép nuốt nước mắt ngược về.
Anh ta đến phòng vệ sinh rửa mặt một phen, ngoan ngoãn đi giặt sạch cái gối thấm đẫm nước mắt, xong xuôi mới chậm rãi đến phòng ăn.
Lúc nhìn thấy bên trên bàn ăn đặt mì trộn tương đen Bắc Kinh, nước mắt Trần Tiểu Sinh nuốt ngược vào trong lại chảy xuống ào ào.
Hu hu hu, sư phụ còn nhớ anh ta thích ăn nhất là mì trộn tương đen hỗn tạp, hành, gừng, tỏi chiếm nửa tô, thịt tương chiếm nửa bên khác, không để chút ớt đỏ nào!!! Sư phụ của anh ta từ đầu đến cuối đều nhớ rõ khẩu vị của anh ta, đồng thời còn làm cho anh ta một tô mì ngon tới vậy trong quãng thời gian cuối cùng sau khi trục xuất sư môn!!!
Trần Tiểu Sinh đã không nhịn nổi nữa, anh ta vừa ăn như gió cuốn, vừa khóc đến không còn chút hình tượng nào, nước mắt nước mũi tự có tư tưởng cửa riêng mình mà tuôn ào ạt trên gương mặt tròn quây đầy thịt.
Đợi đến khi Bạch Trân Trân trang điểm xong thay xong quần áo đi ra, nhìn sang đối diện hình ảnh nhìn thấy là cảnh tượng khiến cho người ta hồn bay phách tán.
Bước chân Bạch Trân Trân chững lại giây lát, đấu tranh giữa nhẫn nhịn cảm giác hồn bay phách tán mà bước lên an ủi anh ta với việc giả bộ như không thấy gì, Bạch Trân Trân lựa chọn lui về sau mấy bước, đóng cửa phòng quay về trong phòng.
Nhất định là tư thế cô mở cửa không đúng, nếu không sao lại nhìn thấy hình ảnh ghê gớm như thế? Một người đàn ông đã ba mươi mấy tuổi trên đầu, sao mà khóc cứ như một đứa trẻ.
Hình tượng này lúc dùng từ ngữ miêu tả thì không có cảm giác gì, sau khi tận mắt nhìn thấy, sẽ bị lực công kích khiến người ta cảm thấy kinh khủng tựa như là sao Hỏa va chạm Trái Đất, trong nháy mắt đó, đầu óc đều bị bốc hơi.
Sau nửa tiếng, hai người ngồi ở trên xe Trần Tiểu Sinh, lúc này Trần Tiểu Sinh đã chấp nhận kết quả mình bị Bạch Trân Trân trục xuất sư môn, anh ta hít mũi một cái, buồn buồn nói: "Sư phụ, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Bạch Trân Trân ngồi ở ghế điều khiển nhìn anh ta một cái, nhẹ nhàng nói: "Dẫn anh đi khám chuyên gia thôi miên."
Trần Tiểu Sinh: "..."
Vốn dĩ anh ta muốn lái xe, nhưng Bạch Trân Trân nói tình trạng hiện tại của anh ta nếu lái xe thì rất có thể sẽ đưa hai người đi xuống mương, cho nên người lái xe đã đổi thành Bạch Trân Trân.
Trần Tiểu Sinh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, trông tinh thần ỉu xìu không khá lên được, hoàn toàn không có tinh thần nổi.
Bạch Trân Trân cầm tay lái, lái xe cẩn thận từng li từng tí. Hết cách, nguyên chủ có bằng lái, nhưng không có xe, ngược lại là cô thường xuyên lái xe, nhưng vị trí điều khiển của Hương Giang và đại lục hoàn toàn khác biệt, cô phải làm quen lại mới được.
Vốn dĩ chỉ mất bốn mươi phút là có thể tới, Bạch Trân Trân lái mất một tiếng rưỡi. Đương nhiên, bởi vì lúc trước đã sớm dự liệu được tình huống này, cho nên hai người xuất phát từ sớm, lúc tới nơi hiển nhiên còn chưa tới giờ hẹn.
Bạch Trân Trân đỗ xe vững vàng, mở cửa xe đi xuống, cô hoạt động gân cốt chốc lát, nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi ở vị trí kế bên tài xế không muốn bước xuống.
"Đã tới rồi, anh còn ngồi lỳ trên xe không xuống sao?"
"Chấp nhận hiện thực khó như vậy sao? Trần Tiểu Sinh, anh không xuống thì đừng trách tôi không khách khí với anh."
"Trần Tiểu Sinh, tôi đếm tới ba, anh..."
Lời Bạch Trân Trân vẫn chưa nói xong, Trần Tiểu Sinh đã mở cửa xe kế bên tài xế bước xuống.
Có điều anh ta vẫn làm vẻ chịu ấm ức, giống như là một cô vợ nhỏ bị khinh bỉ, đầu cúi cực thấp, nhất quyết không chịu đối mặt với Bạch Trân Trân.
Nhìn thấy anh ta thế này, Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, cô đi tới, vươn tay chọc chọc cánh tay của Trần Tiểu Sinh.
"Được rồi, biết cái gì gọi là có chừng có mực không? Nếu anh tiếp tục làm mình làm mảy nữa, tôi sẽ thật sự mặc kệ anh."
Giọng của Bạch Trân Trân mặc dù có cảm giác vui vẻ, nhưng Trần Tiểu Sinh vẫn có thể nghe ra sự nghiêm túc trong giọng nói cảu cô, Trần Tiểu Sinh càng thêm cảm thấy ấm ức.
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, đôi mắt đỏ ngầu, cứ như một giây sau sẽ khóc lên.
"Sư phụ, sư phụ thật sự nhẫn tâm vậy sao?"
Bạch Trân Trân: "Anh có thể đừng nói nhảm nhiều như vậy hay không?"
Tên này cứ lặp đi lặp lại một câu duy nhất, kiên nhẫn của Bạch Trân Trân sắp bị anh ta mài mòn rồi.
"Tôi nói một lần cuối, anh..."
Trần Tiểu Sinh không chờ Bạch Trân Trân nói xong, quay người nhanh chân đi về phía trước, nhìn bóng lưng thẳng tiến không lùi của anh ta, khóe miệng Bạch Trân Trân hơi cong lên: "Anh đi ngược rồi, đi bên này."
Trần Tiểu Sinh: "..."