Bước chân của anh ta dừng lại trong nháy mắt, đứng tại chỗ giằng co một lúc lâu, mãi cho đến khi anh ta nghe thấy tiếng bước chân của Bạch Trân Trân đi về phía ngược lại, Trần Tiểu Sinh mới vội vàng quay người đuổi theo.
Cao ốc Trung Ngân ở khu Trung Tây tại đảo Hương Giang, cao ốc cao bảy mươi tầng, thủy tinh phía ngoài chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Sau khi đến khu Trung Tây, nhà cao tầng bên này mọc san sát nối tiếp nhau, cảm giác như phong cách khác biệt hoàn toàn với khu Sa Điền.
Ở thế giới trước của Bạch Trân Trân, cao ốc Trung Ngân bắt đầu đưa vào sử dụng vào những năm 90 tháng, có điều ở thế giới này, cao ốc Trung Ngân vào những năm 80 đã bắt đầu sử dụng rồi.
Tòa cao ốc văn phòng này đứng sừng sững ở khu vực phồn hoa nhất, thuộc kiến trúc mang tính tiêu chí của Hương Giang trong một khoảng thời gian rất dài, hiện tại ở thời đại này, có thể mở công ty trong tòa cao ốc này, tuyệt đối không phải người bình thường.
Khỏi cần phải nói, nếu như không có năng lực, chỉ với tiền thuê kếch xù nơi này cũng trả không nổi, nếu không có chút bản lĩnh, quả thật không dám chạy đến nơi này ra vẻ.
Cao ốc bảy mươi tầng, văn phòng chuyên gia họ Giang ở tầng thứ hai mươi tám, Bạch Trân Trân dẫn Trần Tiểu Sinh tiến vào thang máy, ấn xuống nút tầng hai mươi tám.
Tâm trạng Trần Tiểu Sinh vẫn luôn rất không tốt, từ trên xuống dưới người anh ta đang tản ra một cảm giác tinh thần suy sụp, ủ rũ, người tiến vào thang máy sau khi nhìn thấy anh ta đều bất giác cách xa anh ta một chút.
Thang máy dừng ở lầu ba, có hai nhân viên tay mơ nhìn là biết vừa mới nhậm chức không lâu tiến vào thang máy, lúc hai người nhìn thấy Trần Tiểu Sinh đang đứng tại một góc hẻo lánh, hai cô gái trẻ đó giật nảy mình, sau đó tụ tập lại bắt đầu xì xào bàn tán.
"Hề Hề, chị thấy người đứng ở trong góc hẻo lánh đó không?"
"Nhìn thấy nhìn thấy, em nhỏ giọng giùm cái, có lẽ là cái thứ bẩn thỉu, nếu như bám theo em thì phải làm sao?"
"Đúng ha, Hề Hề..."
"Em đừng gọi tên chị, em chưa từng nghe cái thứ bẩn thỉu luôn có sức mạnh thần kỳ sao? Ngộ nhỡ hắn ta bám theo chị thì làm sao bây giờ?"
"Đúng nhỉ, Hề Hề, vẫn là chị cân nhắc chu đáo."
"Đã nói đừng gọi tên chị mà!"
Thật ra tiếng nói của hai cô gái trẻ rất nhỏ, bọn họ tụ tập sát nhau thấp giọng nói chuyện, về mặt lý luận, có lẽ người chung quanh không nghe thấy hội thoại của hai người bọn họ. Có điều Bạch Trân Trân không phải là người bình thường, cô tai thính mắt tinh, khỏi phải nói hai người bọn họ đang nói thì thầm rồi, xem như trong thang máy có ai thả cái rắm hôi trong âm thầm, Bạch Trân Trân cũng có thể nghe thấy. Cho nên cuộc thảo luận của hai người bọn họ chẳng khác gì lớn tiếng ồn ào với Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân: "..."
Không phải chứ, bây giờ đang là thanh thiên bạch nhật càn khôn sáng sủa, hai người này rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế? Tưởng Trần Tiểu Sinh là quỷ?
Bạch Trân Trân vô thức nhìn sang Trần Tiểu Sinh, cô gái trẻ tên Hề Hề đúng lúc ngẩng đầu nhìn thấy hành động của Bạch Trân Trân, cô ta giật nảy mình, vội vàng đi qua kéo Bạch Trân Trân một cái.
"Chị đẹp, chị đừng nhìn lung tung, thứ đó không nên nhìn, gương mặt cô xinh đẹp như vậy, lỡ đâu bị hắn ta bám theo thì phiền toái rồi, tên kia nhìn là biết một sắc quỷ, nếu bám theo chị, vậy chị gặp phiền toái rồi."
Bạch Trân Trân: "..."
Liệu có khả năng này hay không, đó là một người, Liệu có một khả năng khác không, người kia còn là đồ đệ của cô?
Vẻ mặt của Bạch Trân Trân rất phức tạp, nhưng cô gái trẻ này chân tâm thật ý muốn cứu cô, hơn nữa còn đang trình bày theo phương diện khoa học, huyền học đã trở thành thời đại của phong kiến mê tín, trong một tòa cao ốc hiện đại hóa thế này, hai cô gái trẻ này son sắt nói chắc như đinh đóng cột kết luận Trần Tiểu Sinh là quỷ...
Bọn họ tin tưởng trên thế giới có quỷ, đồng thời có lẽ có năng lực phán đoán một người là người hay quỷ nhất định, nếu không, người bình thường nhìn thấy Trần Tiểu Sinh sẽ chỉ cảm thấy có khả năng anh ta có gì bất thường, chứ sẽ không hoài nghi anh ta là quỷ.
Cho nên Bạch Trân Trân lấy lại bình tĩnh, dùng giọng nói nhỏ tương đương nói: "Hai em gái, các em cũng có thể nhìn thấy người kia?"
Thấy Bạch Trân Trân còn chuẩn bị vươn tay chỉ Trần Tiểu Sinh ở trong góc vắng, Hề Hề vội vàng kéo kéo cánh tay của Bạch Trân Trân, thấp giọng nói: "Chị đẹp, chị đừng chỉ vào anh ta, tên này oán khí rất nặng, giữa ban ngày mà cũng có thể hiện hình, nhiều người ở đây như vậy, nhưng anh ta chẳng hề bị dương khí ảnh hưởng, chúng ta nhất định phải cẩn thận và cẩn thận hơn!"