Bạch Trân Trân nói tình huống của xác sống, lại chỉ những vết thương trên người cô ấy nói: "Những vết thương này là sau khi chết mới có, cũng tức là nói sau khi cô ấy biến thành xác sống, còn chịu sự ngược đãi của người khác."
Người ngược đãi Kiều An Na, ngoài Vương Kim Phượng còn có thể có ai?
Tới bước này rồi, Bạch Trân Trân gần như đã hoàn toàn suy đoán ra chân tướng của sự việc.
Kiều An Na và Vương Kim Phát yêu đương nhiều năm, sắp đi vào cánh cửa hôn nhân, có lẽ là bởi vì chuyện trước đây cô ấy từng bán dâm bị Vương Kim Phát biết, hoặc Vương Kim Phượng chỉ đơn thuần không ưng Kiều An Na, sau khi biết cô ấy mang thai, muốn dùng con của cô ấy luyện chế tiểu quỷ...
Chân tướng của sự việc như thế nào, vẫn cần người đương sự nói một chút.
Linh hồn của Kiều An Na bị phong bế trong cơ thể này, sở dĩ cô ấy sẽ nghe theo mệnh lệnh của Vương Kim Phượng là bởi vì linh hồn cũng từng bị luyện chế.
Bạch Trân Trân nhìn Kiều An Na và linh hôn không quá tương xứng với thân thể, do dự cả buổi, vẫn chuẩn bị mở miệng cô ấy ra.
Dựa theo trên sách nói, miệng và mũi là nơi luân chuyển khí âm dương, người sau khi chết, linh hồn sẽ từ trong miệng chui ra, để phong ấn hồn phách của Kiều An Na, Vương Kim Phượng đã dùng chỉ đỏ đặc chế may mũi và miệng của cô ấy lại, Bạch Trân Trân móc một cái kéo từ trong túi ra, tiện tay cắt chỉ đỏ may miệng của cô ấy ra.
Sau khi chỉ đỏ đứt ra, một làn khói màu xám nhàn nhạt từ trong miệng cô ấy tràn ra, rất nhanh đã ngưng tụ thành hình người bên cạnh.
Nhưng linh hồn của Kiều An Na phong bế trong thân thể quá lâu, lúc này rời khỏi thân thể, linh hồn trở nên vô cùng yếu ớt, thậm chí có dấu hiệu tan rã.
Nhìn Kiều An Na ngơ ngơ ngác ngác, Bạch Trân Trân nhíu mày, sau đó móc người giấy nhỏ trong túi ra.
Trong người giấy nhỏ đang phong ấn linh hồn của tiểu quỷ, nó là tiểu quỷ dùng máu tươi toàn thân của Kiều An Na nuôi ra, tuy bởi vì nguyên nhân nào đó nó đã quên mất sự tồn tại của mẹ, nhưng mẫu tử liền tâm, sau khi hồn phách của Kiều An Na xuất hiện, tiểu quỷ tự động chui ra khỏi người giấy nhỏ.
Nhìn Kiều An Na hồn thể mong manh, tiểu quỷ sững sờ, trong đôi mắt to lộ ra vẻ mông lung nồng đậm.
Con quỷ đó là ai? Hình như nó chưa từng nhìn thấy cô ấy, nhưng trên người cô ấy có một loại khí tức rất quen thuộc, khiến người ta không khỏi tự chủ muốn thân cận với cô ấy.
Nhìn thấy dáng vẻ này của nó, Bạch Trân Trân vươn tay đẩy nó.
"Đó là mẹ của cậu, cô ấy bị nhốt trong thi thể của mình quá lâu, đã quên mất rất nhiều chuyện, tôi cũng không biết làm sao để cô ấy hồi phục."
Bạch Trân Trân thật sự không biết, bây giờ cô chính là bất đắc dĩ, chỉ có thể làm việc theo bản năng.
Trực giác mách bảo Bạch Trân Trân, nếu để tiểu quỷ và quỷ hồn của Kiều An Na ở bên nhau, có thể sẽ đánh thức thần trí của cô ấy.
"Đó là mẹ cậu, đi đi."
Tiểu quỷ nửa tin nửa ngờ nhìn Kiều An Na, cuối cùng vẫn bay về phía Kiều An Na.
Tống Trường Minh và Trần Tiểu Sinh không nhìn thấy hai con quỷ, nhưng nghe thấy lời của Bạch Trân Trân, giống như trong hầm ngoài họ ra, còn có thứ gì khác vậy.
Tống Trường Minh còn đỡ một chút, ít nhiều anh cũng từng tiếp xúc những chuyện này, khá lớn gan hơn chút, nhưng Trần Tiểu Sinh đơn thuần là Diệp Công thích rồng, sau khi phát hiện Bạch Trân Trân đang nói chuyện với quỷ, ông ta run bần bật, dứt khoát chạy ra phía sau Tống Trường Minh trốn.
Nhưng tuy ông ta không nhìn thấy gì hết, nhưng vẫn cẩn thận ló đầu ra, muốn xem thử liệu có dị trạng gì mà ông ta có thể nhìn thấy được xảy ra không.
Tiểu quỷ tới bên cạnh Kiều An Na, hồn thể của cô ấy vốn giống như con rối, ngơ ngác đứng ở đó, không có phản ứng gì với tất cả mọi thứ xung quanh, nhưng khi tiểu quỷ bay tới trước mặt cô ấy, ánh mắt của Kiều An Na dần có tiêu cự.
Ánh mắt của cô ấy rơi lên người tiểu quỷ, nhưng khi vừa nhìn thấy dáng vẻ của tiểu quỷ, Kiều An Na mở miệng, gian nan gọi một tiếng: "Cục cưng..."
Một tiếng cục cưng gọi ra, tiểu quỷ đột nhiên cảm nhận được loại cảm giác huyết mạch tương liên với mẹ trong cơ thể mẹ, ánh mắt cậu bé lập tức đỏ lên, trực tiếp nhào vào trong lòng Kiều An Na, quỷ khí trên người tiểu quỷ dày đặc, hai người lại là mẹ con, quỷ khí vốn không phân biệt, giao thoa vào nhau, hồn thể vốn suy yếu của Kiều An Na nhanh chóng trở nên cường thịnh.
"Mẹ, mẹ..."
Cái ôm của mẹ là thứ không ai thay thế được, tiểu quỷ ở trên vai của Vương Kim Phát, chỉ sẽ nghĩ mình phải bảo vệ anh ta, nhưng sau khi được Kiều An Na ôm vào lòng, cậu bé đột nhiên quên mất trách nhiệm nặng nề đó.
Cậu vẫn là một đứa trẻ, cậu mới là người cần được người ta bảo vệ...