Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 77 - Chương 77:

 Chương 77: Chương 77: Chương 77:

Kiều An Na ôm chặt tiểu quỷ vào trong lòng, từng tiếng từng tiếng gọi cục cưng, trong căn hầm không lớn đột nhiên nổi lên một trận gió lốc, gió lốc ập tới khiến Tống Trường Minh và Trần Tiểu Sinh nhắm mắt lại, tới cùng cơn gió lốc, còn có loại mùi hôi thối khiến người ta không thể dùng từ ngữ để hình dung.

Tống Trường Minh và Trần Tiểu Sinh bị sặc tới mức ho kịch liệt, cho dù đeo khẩu trang, họ cũng không ngăn được mùi thối tràn lan này.

Hai người ho cả buổi, cuối cùng cũng dừng lại, đợi khi họ mở mắt ra lần nữa, liền nhìn thấy một bóng người gầy yếu đứng trước mặt Bạch Trân Trân.

Bóng người đó rõ ràng chính là Kiều An Na, mà trong lòng cô ấy đang ôm một tiểu quỷ trên người đầy những hoa văn màu đen.

Tống Trường Minh: "!!!"

Biết trên thế giới này có quỷ, và tận mắt nhìn thấy có quỷ hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, Tống Trường Minh hoàn toàn quên cả thở, thân thể căng cứng.

Đây là quỷ hồn của Kiều An Na và con của cô ấy?

Bạch Trân Trân thì rất thản nhiên tiếp nhận mọi thứ, oán khí của hai người này nặng nề, nếu không phải vừa nãy cô đã chuẩn bị trước, khi hai con quỷ này sắp hắc hóa, cho mỗi người một chưởng, bây giờ thứ xuất hiện ở đây không phải là hai quỷ chết oan, mà là hai lệ quỷ rồi.

Lệ quỷ sẽ giết người vô tội vạ, thật sự sẽ nổi điên, Bạch Trân Trân không dám đảm bảo nửa lọ nước này của mình có thể bảo vệ được bao nhiêu người.

"Trưởng quan Tống, Kiều An Na là người bị hại muốn chính miệng kể oan tình với anh."

Kiều An Na đã chết hai năm, hệ thống camera ở thập niên này còn chưa phát triển, cho nên rất nhiều chứng cứ đều có thể bị vùi dập theo thời gian.

Nhưng người bị hại lấy góc nhìn thứ nhất của mình tường thuật oan tình, chắc có thể tiện cho Tống Trường Minh bọn họ tìm được chứng cứ mấu chốt, từ đó định tội hung thủ giết người.

Tống Trường Minh: "..."

Đời này anh từng gặp vô số người bị hại, nhưng chưa từng gặp người bị hại ở trạng thái quỷ hồn, đây cũng coi như là lần đầu tiên.

Tống Trường Minh cùng tay cùng chân đi tới bên cạnh Bạch Trân Trân, mà cô chu đáo lùi ra hai bước, tiện cho Tống Trường Minh tiến hành tra hỏi.

Tống Trường Minh: "!!!"

Đại sư cô có thể đừng đi không? Anh sợ!

Thế nhưng cho dù trong lòng Tống Trường Minh sợ hãi cực độ, nhưng ngoài mặt lại không hề lộ ra chút gì.

Anh cứng đơ cả người, bởi vì sợ hãi, ngữ khí của anh lộ rõ có hơi cứng nhắc.

"Cô Kiều, cô có thể nói một chút về toàn bộ quá trình cô bị hại không? Cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ đòi lại công đạo cho cô, đưa hung thủ ra chịu tội."

Kiều An Na dời mắt, sau đó lộ ra một nụ cười dọa người với Tống Trường Minh.

"Trưởng quan Tống, tôi bị Vương Kim Phượng giết chết, con của tôi cũng bị bà ta hại chết."

Bởi vì Bạch Trân Trân đứng một bên như hổ rình mồi, cho dù hận tới khôn xiết, nhưng Kiều An Na vẫn miễn cưỡng giữ lý trí, nói ra chuyện xảy ra năm đó.

Ba năm trước, Kiều An Na phát hiện mình đã mang thai, cô ấy vô cùng vui mừng muốn báo tin này cho Vương Kim Phát, nhưng sau khi cô ấy gửi tin nhắn đi, đợi được không phải là Vương Kim Phát, mà là mẹ của Vương Kim Phát, Vương Kim Phượng.

Thực ra Kiều An Na có hơi sợ bà già Vương Kim Phượng này, bởi vì bất luận mình lấy lòng như thế nào, Vương Kim Phượng đều không ưa cô ấy, nói chuyện luôn âm dương quái khí.

May mà phần lớn thời gian Vương Kim Phượng đều sống ở trong thôn, rất ít khi tới chỗ họ, Vương Kim Phát cũng nói, sau này kết hôn, Vương Kim Phượng sẽ không sống cùng với họ, Kiều An Na mới thở phào một hơi.

Tuy cô ấy tốt tính, nhưng không chịu nổi tính cách cổ quái của Vương Kim Phượng, cho dù tính cách tốt mấy, đối mặt với một bà mẹ chồng không tài nào lấy lòng được, cũng sẽ cảm thấy lực bất tòng tâm.

"Nếu sớm biết sẽ có kết quả như thế này, hôm đó tôi nhất định sẽ không gửi tin nhắn đó..."

Vương Kim Phượng biết Kiều An Na mang thai, ánh mắt bà ta nhìn Kiều An Na khi đó đã sai rồi.

"Không biết sao bà ta biết quá khứ của tôi, nói sự tồn tại của tôi sẽ là vết nhơ của Vương Kim Phát, bắt tôi rời khỏi anh ấy..."

"Cho dù cô không suy nghĩ cho A Phát, lẽ nào cô không nghĩ cho đứa con trong bụng của cô sao? Cô nguyện ý để người ta biết, mẹ của nó là gái bán hoa sao?"

Bình Luận (0)
Comment