Sau khi bỏ lại câu nói này, Bạch Trân Trân vòng qua anh ta muốn rời đi, nhưng mà hiển nhiên đối phương không muốn thả Bạch Trân Trân đi nhẹ nhàng như vậy.
Anh ta khẽ cười một tiếng, đôi mắt chiếu sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời, bên trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp dường như chỉ chứa chan bóng hình của Bạch Trân Trân.
"Thưa cô, tôi tên Hạ Triêu Yến, hiện tại chúng ta đã quen biết rồi, không biết cô liệu có nể mặt không, có thể dùng chung cơm trưa với tôi không?"
Thành thật mà nói, thật ra lời mời đến từ chàng trai điển trai rất khó từ chối, nhất là chàng trai điển trai này còn cực đúng gu thẩm mỹ của mình, độ khó từ chối chỉ có tăng chứ không giảm.
Chỉ một cái nháy mắt, Bạch Trân Trân thừa nhận mình đã động lòng một cách đáng thẹn rồi, dù sao dáng dấp đối phương đẹp trai, tính cách trông cũng rất không tệ, cộng thêm cảm giác quen thuộc không biết từ đâu đến, có thể nói là anh ta đâm trúng điểm Bạch Trân Trân yêu thích một cách hoàn mỹ.
"Cảm ơn, có điều tôi còn có chuyện, đi trước đây, chuyện ăn cơm coi như bỏ qua đi, tôi đang hơi bận."
Sau khi bỏ lại câu nói này, Bạch Trân Trân vòng qua anh ta nhanh chân đi đến lề đường, chuẩn bị tranh thủ thời gian gọi xe rời khỏi nơi này.
Hạ Triêu Yến bước nhanh đuổi theo: "Thưa cô, tôi đã nói tên của tôi, coi như cô không ăn cơm với tôi thì chí ít cũng phải nói cho tôi biết tên của cô chứ?"
Anh ta luôn luôn có điệu bộ cười ha ha, xem như Bạch Trân Trân từ chối anh ta, người đàn ông này cũng không tức giận, trên mặt vẫn nở nụ cười xán lạn.
"Chỉ là nói cho tôi biết cái tên mà thôi, không tạo thành bất kỳ tổn thất nào đối với cô, nếu cô không nói, tôi sẽ mãi mãi đi theo cô."
Rõ ràng là chơi xỏ lá, thế nhưng là nhờ vào gương mặt đó cùng với giọng điệu khi nói chuyện của anh ta lại không khiến cho người ta cảm thấy anh ta vô lại, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy anh ta thế này rất đáng yêu, tuấn tú.
Bạch Trân Trân: "..."
Thấy anh ta dường như thật sự quyết tâm nhất định phải biết tên của mình, không cho anh ta thì anh ta nhất quyết không chịu bỏ qua, Bạch Trân Trân thua trận, đành phải nói tên của mình cho anh ta.
"Tôi tên Bạch Trân Trân, anh có thể đừng đi theo tôi nữa được không?"
Sau khi có được tên của Bạch Trân Trân, đối phương cười tươi sáng một tiếng: "Hạ Triêu Yến, Bạch Trân Trân, tôi cảm thấy tên của hai chúng ta rất xứng đôi, tôi thì đẹp trai, cô thì đẹp gái, không bằng chúng ta tề tụ thành một đôi, cô cảm thấy thế nào?"
Bạch Trân Trân: "..."
Rõ ràng là những lời nói rất hạ đẳng, nhưng sau khi nghe anh ta nói lại không khiến người ta cảm thấy hạ đẳng, ngược lại khiến người ta cảm thấy người như anh ta có mấy phần kiệt ngạo bất tuân, không chịu ước thúc vô lại của thế tục.
Những lời nói do anh ta nói, trái lại tăng thêm mấy phần mị lực quái lạ cho anh ta, lực hấp dẫn đối với phụ nữ dường như cũng tăng lên.
Bạch Trân Trân: "..."
"Cảm ơn, có điều anh thế này rất giống một tên lưu manh."
Chiêu này Bạch Trân Trân không hưởng thụ, sau khi bỏ lại câu nói này, cô không chút do dự quay người nhanh chân rời khỏi nơi này. Đúng lúc một chiếc xe taxi đỗ lại, Bạch Trân Trân mở cửa xe bước lên xe taxi, từ đầu đến cuối chưa từng nói câu nào với Hạ Triêu Yến. Nhưng mà Hạ Triêu Yến cũng không tức giận, nhìn chiếc xe taxi chở Bạch Trân Trân đi một cách vội vã, anh ta huýt sáo, đi về phía ngược lại.
Hương Giang, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đã là người có duyên, bất kể bao xa, sớm muộn vẫn sẽ có ngày gặp nhau.
***
Bạch Trân Trân không có về nhà, mà là bảo tài xế đưa cô đến tiệm cơm giò heo mà cô thường hay đến, cô chọn không ít đồ ăn, sau khi nhét đầy dạ dày, bàn tay run rẩy mới trở lại bình thường.
Ăn uống no đủ, Bạch Trân Trân ra khỏi tiệm cơm giò heo, cô đi dọc theo đường cái, chậm rãi đi về phía căn nhà, xem như là tiêu thực.
Ăn uống no đủ, thân thể dễ chịu rồi, đầu óc cũng theo đó có không gian, thế là cuối cùng Bạch Trân Trân đã bắt đầu suy nghĩ, những chuyện xảy ra trước đó Bạch Trân Trân tái hiện lại trong đầu hết lần này đến lần khác.
Bên Trần Tiểu Sinh và chị em nhà họ Phan tạm thời không đề cập tới, khiến Bạch Trân Trân tương đối để ý là Hạ Triêu Yến. Vốn dĩ Bạch Trân Trân từng khẳng định mình chưa từng hẹn hò, là một người độc toàn thân. Còn Bạch Trân Trân xuyên qua đây đã từng yêu đương ở thế giới của mình, có điều đó cũng là chuyện lúc trước, cô đã không có mối quan hệ mới nào rất lâu rồi. Dù sao cái nghề nhập liệm sư này chỉ vừa mới phát triển không bao lâu, cộng thêm ấn tượng cứng nhắc dân chúng cố hữu, cô làm nhập liệm sư, có liên hệ với người chết, lúc yêu đương đương nhiên sẽ bị rất nhiều người loại trừ khỏi danh sách tuyển chọn.