Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 765 - Chương 765:

 Chương 765: Chương 765: Chương 765:

Hạ Triêu Yến muốn bề ngoài có bề ngoài, muốn tư thái có tư thái, bộ âu phục vừa khít với cơ thể có giá trị không nhỏ.

Một người đàn ông cực phẩm, chất lượng tốt như thế, nếu như mình đã từng hẹn hò, đồng thời hai người còn chưa chia tay, sao Bạch Trân Trân có thể không nhớ được?

Lại nói, hiện tại người Bạch Trân Trân thích rõ ràng là...

Sau khi ý nghĩ này xuất hiện, Bạch Trân Trân mới ngạc nhiên phát hiện, hảo cảm mình dành cho Ông Tấn Hoa trước đó bất tri bất giác đã tiêu tán.

Cô cho là lúc mình nghĩ đến người mình thích, người xuất hiện đầu tiên trong đầu sẽ là Ông Tấn Hoa. Nhưng kỳ lạ là, khuôn mặt cực kỳ điển trai, vô lại của Hạ Triêu Yến đã dùng một cách chân thật đến đáng tin xuất hiện ở trong đầu của cô.

Không phải chứ, đây không phải mới là lần đầu tiên cô và Hạ Triêu Yến gặp mặt sao? Cô chỉ biết đối phương đẹp trai, dáng người cũng đẹp, tính tình cũng không tệ, xem như lúc nói mấy lời hạ đẳng thì cũng nhờ vào khí chất tự nhiên mà có đó, thế mà cũng không lộ vẻ sến sẩm. Đó là một người đàn ông rất đẹp trai, hoàn toàn phù hợp thẩm mỹ của cô, có vẻ ngoài giống như người bạn trai cô chưa chia tay...

Hình như phản ứng cô dành cho Hạ Triêu Yến mới giống phản ứng của phái nữ bình thường sau khi sản sinh ra hormone, về phần Ông Tấn Hoa... Lần đầu tiên lúc gặp mặt hai người đã cự cãi không được vui vẻ cho lắm, về sau mỗi lần gặp mặt, không phải tra án thì là đang trên đường tra án. Ông Tấn Hoa biết năng lực của cô, mời cô làm cố vấn đặc thù, sau đó, dường như anh cũng không bộc lộ sự yêu thích nào, mình ở trước mặt anh cũng không có vẻ gì e thẹn. Ông Tấn Hoa không hề hẹn cô đơn độc, cũng chưa từng nói lời gì mập mờ, mỗi lần gặp mặt, chuyện hai người nói nhiều nhất hình như đều là công việc.

Cô còn nhận tiền của Ông Tấn Hoa, mỗi lần hỗ trợ đều không phải là nghĩa vụ, cô phải thu tiền, cô cũng muốn có lợi, đây là chuyện nên xảy ra trong mối quan hệ tình cảm nam nữ đúng nghĩa sao?

Vẻ ngờ nghệch trên mặt Bạch Trân Trân càng rõ ràng, dường như cô cảm thấy ở đâu đó không hợp lý, nhưng lại nghĩ không ra rốt cuộc là ở đâu kỳ lạ.

Còn có một điểm, hôm qua cô và Ông Tấn Hoa cùng đi ăn cơm, sau đó, cô bỏ lại Ông Tấn Hoa, đi thẳng trở lại. Nếu như cô có ý gì với Ông Tấn Hoa thì đã sớm nên gọi điện thoại để giải thích rồi, nếu như Ông Tấn Hoa có ý với cô thì cũng đã sớm gọi đánh điện thoại tìm cô rồi. Nhưng từ hôm qua đến bây giờ, Ông Tấn Hoa chưa từng liên hệ cô, còn Bạch Trân Trân cũng hoàn toàn không nghĩ tới Ông Tấn Hoa.

"Chẳng lẽ là tôi đã nghĩ sai rồi?"

Lông mày của Bạch Trân Trân gần như nhăn thành một tòa núi nhỏ, cô trăm mối không có cách giải, luôn cảm thấy có thứ gì bị cô bỏ qua mất, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, hình như lại không có gì bị cô sơ sót.

"Trưởng khoa Ông hình như cũng chỉ là một đồng nghiệp mà thôi, chuyện lúc trước có lẽ nào là tôi nghĩ sai rồi."

Bạch Trân Trân tự nhủ, rõ ràng ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng giống như đang bị một tảng đá lớn đè ép, để Bạch Trân Trân cảm thấy có hơi nghẹt thở.

Đương nhiên, Bạch Trân Trân không phải là loại người sẽ bị vây hãm, rất nhiều chuyện nếu nghĩ không rõ lắm cô cũng lười nhác tiếp tục suy nghĩ. Phát hiện suy nghĩ chuyện mình và Ông Tấn Hoa khiến cho mình cảm thấy không thoải mái, Bạch Trân Trân dứt khoát ném những chuyện này ra sau ót, không suy nghĩ thêm nữa.

Cô chậm rãi về dưới lầu nhà mình, lúc chuẩn bị đi vào, cô vô thức nhìn sang nơi Ông Tấn Hoa dừng xe đêm qua.

Có điều khi cô nhìn thoáng qua, lại phát hiện chiếc xe quen thuộc kia đã không còn ở đó rồi, khóe miệng Bạch Trân Trân nhếch lên, không hiểu sao cảm xúc có hơi suy sụp. Có điều cảm xúc suy sụp này cũng không kéo dài bao lâu, rất nhanh đã tan thành mây khói.

Bạch Trân Trân quay mặt đi, ngâm nga câu hát tiến vào cao ốc Xương Mậu.

***

"Cho nên, cậu và cô Bạch chỉ vậy thôi?"

Bận rộn liên tiếp vài ngày, bản án xưởng đóng giày nhà họ Vương cuối cùng đã kết thúc, Từ Phong cảm thấy cuối cùng mình đã sống lại, anh ấy mới thở dài một hơi, lê bước chân nặng nề đi ra từ văn phòng. Tiếp đó thư giãn tâm trạng của mình chốc lát, Từ Phong dọa nạt dụ dỗ, kéo Ông Tấn Hoa đến một quán trà, sau khi ăn hết món ăn mà mình muốn ăn, anh ấy ôm một ly hồng trà sữa.

Bình Luận (0)
Comment