Uống đến một nửa, Từ Phong nhớ tới chuyện giữa Ông Tấn Hoa và Bạch Trân Trân, bèn dùng thái độ vô cùng hóng hớt hỏi thử một phen. Kết quả anh ấy đã từ trong miệng Ông Tấn Hoa biết một sự thật khiến anh ấy cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi. Tình cảm giữa Ông Tấn Hoa và Bạch Trân Trân khi không đã chấm dứt rồi.
"Không phải chứ, trước đó chẳng phải cô Bạch đã cứu cậu sao? Chẳng phải cậu còn bảo vệ cô ấy suốt một đêm sao? Chẳng phải giữa hai người đã xảy ra một vài phản ứng hóa học kỳ diệu sao?"
"Bây giờ tôi chỉ mới không nhìn chằm chằm ba ngày, hai người thế mà lại xảy ra vấn đề? Hóa ra là tình bạn chưa đủ để lên tình yêu, hiện tại cứ vậy ngay cả tình bạn cũng tràn ngập nguy hiểm rồi à?"
Từ Phong cảm thấy nhất định là mình bận rộn như dòi, đầu óc xảy ra vấn đề, nếu không sao lại nghe thấy chuyện hoang đường này.
"Không được, ăn quá nhanh rồi, đầu óc cũng xuất hiện ảo giác rồi, nhất định là tôi đã sai rồi, cậu để tôi bình tĩnh lại đã..."
Nói xong, Từ Phong bắt đầu uống trà sữa ừng ực ừng ực, sau khi uống hai ly liên tiếp, anh ấy thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Ông Tấn Hoa từ khi vừa mới bắt đầu tới bây giờ vẫn chưa lên tiếng.
"Cho nên, giữa cậu và cô Bạch thật sự không có bất cứ khả năng gì sao?"
Ông Tấn Hoa uống một ly trà sữa, nhìn xem chất lỏng bên trong thủy tinh trong suốt, anh cười khổ một tiếng, nói: "Giữa chúng tôi vốn dĩ cũng không có khả năng, trước đó là tôi hiểu lầm rồi."
Ngày đó anh đã thấy Bạch Trân Trân và Tần Gia Văn ở chung, cảm thấy dường như giữa bọn họ luôn quanh quẩn một bầu không khí mà người bên ngoài không thể hòa nhập được. Lúc đó Ông Tấn Hoa mới nhận thức được rằng giữa mình và Bạch Trân Trân hình như đã thiếu đi bầu không khí mà người bên ngoài không thể hòa nhập được. Trước đó là bản thân anh sinh ra ảo tưởng, cho nên bất kể Bạch Trân Trân làm chuyện gì, anh luôn luôn ảo tưởng đều là xuất phát từ tình cảm, Bạch Trân Trân đối xử đặc biệt với anh. Thế nhưng hôm đó lúc nhìn thấy Bạch Trân Trân giúp Tần Gia Văn, Ông Tấn Hoa mới nhận thức rõ ràng rằng tất cả mọi thứ trước đó đều là ảo giác của anh.
Bạch Trân Trân vì cứu một đứa bé xa lạ, có thể không để ý an nguy của mình, thế thì cô cứu mình, giúp mình, cung cấp cho mình rất nhiều trợ giúp, cũng là bởi vì cô quá hiền lành.
Từ Phong thấy Ông Tấn Hoa rất ủ rũ, có vẻ không thể có tinh thần, bèn có ý định an ủi anh: "Tấn Hoa, cô Bạch đối xử với cậu khác biệt, cô ấy đối xử với cậu rất tốt, cô ấy..."
Không đợi Từ Phong nói xong, Ông Tấn Hoa đã ngắt lời Từ Phong, nói: "Đó là bởi vì cô ấy thiện lương. Từ Phong, cậu quên chúng ta quen biết cô Bạch thế nào sao?"
Từ Phong sững sờ, nhớ tới lúc mình quen biết với Bạch Trân Trân, cô cứu được một người phụ nữ bị bạo lực gia đình, rõ ràng ăn mặc xinh đẹp nhưng lại không để ý vết máu trên người người phụ nữ đó, bế cô ấy tức tốc chạy đến bệnh viện. Cô và người phụ nữ đó vốn không quen biết, nhưng lại bằng lòng chìa ra một bàn tay giúp đỡ, cô thật sự là một người rất hiền lành.
Từ Phong chợt hiểu ý trong những lời Ông Tấn Hoa nói, vốn dĩ anh ấy còn muốn thuyết phục thêm một hai câu, thế nhưng giờ này phút này, những lời thuyết phục định nói đã có hơi không thể nói ra được.
Từ Phong không nói, Ông Tấn Hoa lại giống như máy hát đang mở ra, tiếp tục nói.
"Cô Bạch chịu làm cố vấn đặc biệt, có nguyên nhân rất lớn là bởi vì duyên với cậu. Cô ấy muốn giúp cậu thanh tẩy oán khí trên người, cậu thật sự cho rằng cô Bạch để ý phí cố vấn chúng ta cho cô ấy sao?"
Nếu như là trước đó, có lẽ có khả năng này, nhưng kể từ sau khi Bạch Trân Trân giúp bang Hưng một chuyện, nhận được một khoản tiền rất lớn, cô lại không chút do dự quyên tiền ra ngoài, làm một quỹ từ thiện, chuyên trợ giúp người cần trợ giúp. Điều cô để ý không phải là tiền, hiển nhiên là bởi vì Từ Phong là bạn của cô, cộng thêm làm cố vấn đặc biệt cũng có thể trợ giúp càng nhiều người hơn nữa, cho nên cô mới chịu mệt nhọc hỗ trợ.
"Cô Bạch và chúng ta đã tiếp xúc nhau nhiều như vậy, những chuyện này có thật nhiều lý do, nhưng chỉ có không có một lý do nào là bởi vì tôi."
Nói xong, Ông Tấn Hoa cười khổ một tiếng, uống sạch sẽ hồng trà sữa trong ly, anh nghiêng đầu đi, nhìn con đường người người lui tới bên ngoài, thấp giọng nói.
"Trước đó là tôi đã hoang tưởng, nghĩ lầm cô Bạch đối xử đặc biệt với tôi, cho là giữa chúng tôi có thể phát triển mối quan hệ vượt ngoài bạn bè."
Từ Phong nhìn Ông Tấn Hoa, trong mắt ánh lên vẻ thương hại, nhưng lại không biết nên trấn an anh như thế nào.