Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 768 - Chương 768:

 Chương 768: Chương 768: Chương 768:

"Tôi thật sự không có uống, hay là cậu ngửi thử xem?"

Nói xong, đầu óc Từ Phong như chạm mạch, hà hơi với Ông Tấn Hoa.

Ông Tấn Hoa: "..."

Mặc dù anh không nói cái gì, nhưng thân thể rất thành thật, yên lặng lui về sau một bước, giữ thêm khoảng cách với Từ Phong.

Từ Phong: "!!!"

Đừng tưởng rằng anh ấy không trông thấy kia sự ghét bỏ cực nhiều trong mắt Ông Tấn Hoa, chỗ này ánh đèn sáng tỏ, anh ấy nhìn thấy rất rõ ràng!

Ngay lúc Từ Phong không nhịn được muốn nổi giận, một giọng nói quen thuộc từ nơi không xa truyền tới.

"Anh Hạ, chúng ta chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, chắc anh sẽ không cho là tôi đang yêu đương với anh chứ? Anh Hạ, anh thế này có phải quá tự luyến rồi hay không?"

Giọng nói này quá quen thuộc, xem như lỗ tai Từ Phong bị điếc cũng có thể phân biệt là ai, nhưng mà giọng điệu thế này...

Sắc mặt Từ Phong bỗng nhiên thay đổi, vươn tay muốn bụm tai của Ông Tấn Hoa: "Tấn Hoa, chúng ta đi thôi, về nhà sớm chút, ngủ sớm chút, tôi buồn ngủ rồi!!!"

Anh ấy khó khăn lắm mới dỗ dành được anh tốt hơn chút xíu, kết quả là để anh bắt gặp cảnh tượng đó. Từ Phong hoàn toàn không dám tưởng tượng nếu Ông Tấn Hoa nhìn thấy người kia sẽ có thái độ gì, bây giờ chỉ cần bịt tai đi trộm chuông, mang người đi trước rồi tính.

Nhưng mà đáng tiếc là sau khi Ông Tấn Hoa uống nhiều thì chỉ là trở nên giống như là em bé ngoan chứ không phải trở thành một em bé ngoan, thân hình của anh cao to bất động, Từ Phong dồn hết sức mạnh cũng không túm được anh đi.

Từ Phong tuyệt vọng, lúc này dẫu sao anh ấy cũng không thể khiêng Ông Tấn Hoa đi được đúng không? Không nói đến anh ấy có thể khiêng được hay không, coi như anh ấy có thể khiêng được thì có lẽ chẳng mấy chốc hai người kia sẽ đến đây, nếu thấy cảnh này...

Chỉ là nghĩ đến hình ảnh đó, Từ Phong đã giật nảy mình rùng mình một cái, anh ấy cam chịu đứng chung một chỗ với Ông Tấn Hoa, chuẩn bị nghênh đón một cơn mưa sa đến từ vận mệnh.

Bên trong bóng tối xa xa có hai bóng người một cao một thấp đi ra, một bóng người trong đó chính là Bạch Trân Trân khiến Ông Tấn Hoa mất hồn mất vía, một bóng người có thân hình thẳng tắp còn lại là người đàn ông trẻ tuổi có vẻ ngoài anh tuấn.

Bạch Trân Trân mặc một bộ váy liền áo màu vàng nhạt vừa người, trên tay cầm một cái túi xách nhỏ màu đen, cô mang một đôi giày cao gót thuần một màu trắng, lúc này đang nện bước không nhanh không chậm đi tới.

"Tôi chỉ đồng ý đi ăn cơm với anh, chứ không có đồng ý cái khác, anh đừng được được nước làm tới."

Bạch Trân Trân nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, mặc dù ngoài miệng từ chối, nhưng khóe mắt đuôi lông mày đều là nụ cười dịu dàng, lực công kích đến từ cảm giác dịu dàng trên người Bạch Trân Trân cực kỳ rõ rệt, nhìn cô càng thêm dịu dàng mấy phần.

Dáng vẻ đó của cô, nhìn giống như là một cô gái trẻ rơi vào bể tình.

Từ Phong đã từng tưởng rằng Bạch Trân Trân đối xử với Ông Tấn Hoa là đặc biệt, bởi vì ánh mắt cô nhìn Ông Tấn Hoa, lúc nói chuyện với Ông Tấn Hoa đều khác biệt hơn khi nhìn những người khác. Thế nhưng lúc này nhìn thấy điệu bộ của Bạch Trân Trân khi ở cùng người đàn ông xa lạ đó, Từ Phong lại cảm thấy cảm giác lúc trước của mình dường như đã sai rồi.

Lúc Bạch Trân Trân ở bên người đàn ông kia, đã thu bớt nhuệ khí trên người, trở nên càng thêm dịu hiền, nếu bọn họ không biết cô, sợ là sẽ cho rằng cô là người phụ nữ đằm thắm như là chim non nép vào người.

Từ Phong vô thức quay đầu, nhìn về phía Ông Tấn Hoa bên cạnh mình, bấy giờ anh ấy đột nhiên cũng cảm thấy có chút chột dạ.

Trước đó là anh ấy thề son sắt nói với Ông Tấn Hoa, Bạch Trân Trân có ý với anh, còn đề cập đủ loại ví dụ làm bằng chứng. Nhưng bây giờ, anh ấy lại phát hiện mình đã gây ra một hiểu lầm tai hại.

Bạch Trân Trân đối đãi với người mình thích thực thụ, dường như không giống với khi đối xử với Ông Tấn Hoa.

"Tấn Hoa, hay là chúng ta đi đi..."

Lúc này Bạch Trân Trân vẫn chưa chú ý tới bọn họ, nếu như cô nhìn thấy, đến lúc đó cục diện sẽ trở thành thế nào?

Từ Phong tự dưng cảm thấy căng thẳng, vô thức vươn tay kéo Ông Tấn Hoa, nhưng anh ấy đã kéo một cái lại không kéo nhúc nhích được anh, đang chuẩn bị kéo cái thứ hai, Ông Tấn Hoa đột nhiên mở miệng.

"Cô Bạch, thật là trùng hợp."

Từ Phong: "!!!"

Gì đó, bây giờ không phải bọn họ nên trốn ở gầm xe... Ông Tấn Hoa mạnh vậy sao, định cứng đối cứng sao?

Từ Phong bị hoảng sợ tóm cổ tay của Ông Tấn Hoa, muốn khuyên can đồng bọn dường như sắp nổi điên của mình.

Bình Luận (0)
Comment