Ở bên khác Bạch Trân Trân nghe thấy động tĩnh bên này, vô thức nhìn sang, khi thấy Từ Phong và Ông Tấn Hoa, Bạch Trân Trân sửng sốt giây lát, trên khuôn mặt xinh đẹp lập tức nở nụ cười tươi tắn.
"Giám sát Từ, trưởng khoa Ông, thật là trùng hợp."
Từ Phong: "!!!"
Không trùng hợp có được hay không! Anh ấy bằng lòng từ trước đến nay chưa từng trùng hợp thế này có được không!!!
Nhưng mà coi như trong lòng Ông Tấn Hoa có muôn vàn ý nghĩ, nhưng lúc này trên mặt không thể lộ ra.
"Cô Bạch, thật là trùng hợp, tôi với Tấn Hoa ở tiệm cơm bên kia ăn cơm, hai người thế này là..."
Ông Tấn Hoa nhìn Bạch Trân Trân, cực kì nghiêm túc nói: "Cô Bạch, có thể giới thiệu một chút không? Anh này là..."
Lúc Bạch Trân Trân tới, người đàn ông đi theo bên cạnh cô cũng theo qua, mặc dù trông anh ta có vẻ bất cần đời, nhưng có thể nhìn ra được, anh ta đã từng được giáo dục chuẩn mực, lễ nghi khiến cho người ta không tìm ra vấn đề nào.
"Xin chào, tôi là Hạ Triêu Yến, bạn trai của Trân Trân."
Hạ Triêu Yến nói, vươn tay về phía Ông Tấn Hoa, nói: "Ông Tấn Hoa, trưởng khoa Ông, tôi từng nghe Trân Trân nhắc đến anh."
Ông Tấn Hoa nhìn tay Hạ Triêu Yến vươn ra, nắm bắt, đáp: "Anh Hạ, xin chào, tôi là Ông Tấn Hoa."
Từ Phong cũng bắt tay với Hạ Triêu Yến, giới thiệu về bản thân mấy câu.
Hạ Triêu Yến giống như rất quen thuộc với hai người bọn họ, từng câu từng chữ luôn miệng nhắc đến Bạch Trân Trân: "Trân Trân có nhắc với tôi, nói hai người đều là bạn bè của cô ấy, cám ơn hai người thường xuyên chăm sóc cô ấy, hôm nào tôi sẽ mời hai người ăn cơm."
Điệu bộ anh ta như một bảo vệ, hoàn toàn xem mình là bạn trai của Bạch Trân Trân, mỗi một câu nói ra đều là phân chia mình và Bạch Trân Trân là một nước, còn Từ Phong và Ông Tấn Hoa thì là một nước khác. Biên giới rõ ràng, không thể vượt qua, bọn họ và hai người, trở thành người của hai thế giới.
Hàn huyên đơn giản một hồi, Bạch Trân Trân đột nhiên giơ tay lên, đánh cánh tay Hạ Triêu Yến một cái, giận trách: "Anh nói vớ vẩn gì đấy? Tính ra chúng ta mới quen biết mấy ngày, anh đừng quá hoang đường được chứ? Tôi trở thành bạn gái của anh từ khi nào hả?"
Hạ Triêu Yến du côn cười một tiếng: "Chuyện sớm hay muộn thôi, Trân Trân, cô dám nói cô không có chút hứng thú nào với tôi không?"
Ánh mắt của Ông Tấn Hoa đặt vào Bạch Trân Trân, trơ mắt nhìn Bạch Trân Trân đỏ mặt vì lời Hạ Triêu Yến nói, cô tức giận đạp Hạ Triêu Yến một cái, nhưng đối phương không nổi giận, mà là vẫn cười mỉm nhìn cô. Ở giữa hai người bọn họ quanh quẩn một bầu không khí kỳ lạ, dường như hai người đã trở thành một cặp, tất cả những người khác đều là người ngoài.
Từ Phong đứng bên người Ông Tấn Hoa cũng nhìn thấy hình ảnh tương tự.
Thấy Bạch Trân Trân cứ như không coi ai ra gì liếc mắt đưa tình cùng người đàn ông khác trước mặt Ông Tấn Hoa, trong lòng Từ Phong cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Không phải chứ, không thích Ông Tấn Hoa còn chưa tính, có cần phải đâm thêm một dao vào tim của anh không? Ông Tấn Hoa quá đáng thương.
Bốn người đứng tại bãi đỗ xe thế này quả thực có chút kỳ cục, Từ Phong thở dài một hơi, cũng biết mình không có lập trường chỉ trích Bạch Trân Trân.
Trước đó là bọn họ gây ra hiểu lầm tai hại, giữa Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa vốn dĩ không có khả năng, là anh ấy hiểu sai rồi, hiện tại Bạch Trân Trân và người tên Hạ Triêu Yến này có quan hệ rất tốt, xem ra cái ngày hai người ở bên nhau cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Ông Tấn Hoa tiếp tục ở chỗ này, sẽ chỉ càng chịu thêm nhiều nhát dao đâm.
Nghĩ như vậy, Từ Phong kéo cánh tay của Ông Tấn Hoa: "Tấn Hoa, chúng ta trở về đi, còn có việc nữa, đừng quấy rầy cô Bạch và anh Hạ nữa."
Bạch Trân Trân nghe vậy, cuối cùng đã chuyển dời lực chú ý trên người Hạ Triêu Yến đi, đặt vào Từ Phong và Ông Tấn Hoa: "Hai người đã bận rộn nhiều ngày như vậy, bản án vẫn chưa làm xong sao? Nếu có gì cần tôi hỗ trợ, có thể nói thẳng với tôi."
Thái độ của cô rất thẳng thắn, trong lời nói không có tí ti cảm xúc mập mờ nào.
Hạ Triêu Yến đứng trước mặt Bạch Trân Trân, dịu dàng nhìn cô, dường như cô trong mắt anh ta là trân bảo hiếm thấy gì đó.
Rõ ràng ở giữa hai người không có tương tác gì, nhưng lúc ở chung lại khiến cho người ta cảm thấy ngọt ngào kỳ lạ.
Từ Phong chỉ cảm thấy ghê răng, nhưng khổ cực là, lúc này bản thân là bạn bè, anh ấy không thể nói lời nào quá đáng, thế là bèn cười nói: "Không có, bản án lần trước đã giúp xong, cô Bạch, cảm ơn sự hỗ trợ của cô, đợi nào về tôi và Tấn Hoa sẽ tặng cô một lá cờ thi đua, chờ sau khi tiền thưởng được phê duyệt, chúng tôi sẽ đưa cho cô."
Bạch Trân Trân cười gật đầu đồng ý, sau khi hàn huyên hai câu cùng Từ Phong, Bạch Trân Trân dời ánh mắt sang Ông Tấn Hoa.