Dù Bạch Trân Trân có nổi giận với anh ta thì Hạ Triêu Yến vẫn giữ biểu cảm đầy cưng chiều nhìn cô.
"Được được được, anh biết rồi, vậy cô Bạch xinh đẹp mỹ lệ tuyệt vời ơi, liệu anh có thể có vinh hạnh được đưa em về nhà hay không?"
Cằm Bạch Trân Trân hơi hếch lên trên, cố làm ra vẻ dè dặt nói: "Tôi không..."
Không đợi Bạch Trân Trân từ chối, biểu cảm trên mặt Hạ Triêu Yến đã trầm xuống, anh ta tỏ vẻ vô cùng đáng thương nhìn về phía Bạch Trân Trân, mở miệng nói sâu xa: "Cô Bạch, lòng anh bị tổn thương nếu không nhận được sự chữa trị từ em thì sợ là anh sẽ tan nát cõi lòng mà chết mất, cô Trân Trân xinh đẹp hiền lành hẳn không đành lòng thấy anh tan nát cõi lòng mà chết đâu nhỉ?"
Bạch Trân Trân xì một tiếng với anh ta: "Bớt làm bộ làm tịch đi, chuyện lòng anh tan nát hay không tan nát thì có liên quan gì đến tôi?"
Hạ Triêu Yến thở dài một cái, đầu anh ta rũ thấp xuống, chú tâm vuốt mấy cái để xử lý mấy sợi tóc mái thõng xuống: "Nếu anh tan nát cõi lòng thì trên thế giới này sẽ thiếu một người hợp ý em là anh, cô Trân Trân, cô thực sự nhẫn tâm như vậy à?"
Bạch trân bị dáng vẻ của anh ta chọc đến bật cười một tiếng, Hạ Triêu Yến thấy Bạch Trân Trân như vậy ngay lập tức dùng gậy đánh rắn rắn cắn gậy: "Cô Bạch, vậy em bằng lòng bố thí cơ hội này cho anh, để anh đưa em về nhà đúng không?"
Bạch Trân Trân suy nghĩ một lát rồi bất đắc dĩ gật đầu một cái: "Vậy cũng được, niệm tình anh thành tâm thành ý cầu xin tôi, tôi đại phát từ bi tha thứ cho anh."
Vừa nói Bạch Trân Trân vừa giẫm chân lên giày cao gót, lần nữa đi về phía bên cạnh Hạ Triêu Yến.
Từ đầu đến cuối Bạch Trân Trân không hỏi ý kiến của hai người Từ Phong và Ông Tấn Hoa như thể bọn họ chẳng qua là một người qua đường trong vở kịch đôi tình nhân nhỏ của cô và Hạ Triêu Yến.
Trạng thái của Từ Phong còn khá tốt, nhưng Ông Tấn Hoa thì...
Bạch Trân Trân rất biết cách đâm vào lòng người khác, bây giờ sợ là nội tâm Ông Tấn Hoa sớm đã hổng rách lung tung, tình yêu không bệnh mà mất, người mình thích vẫn còn đang anh anh em em cùng với người khác trước mặt anh, cảnh tượng như vậy đặt trước mặt ai cũng hết sức bùng nổ.
Anh rất sợ Ông Tấn Hoa không nhịn được sẽ xông lên làm một vài chuyện trái với pháp luật, chỉ có thể bấu chặt lấy cánh tay của Ông Tấn Hoa, định để anh tỉnh táo lại một chút.
Nhưng từ lúc hai người Bạch Trân Trân và Hạ Triêu Yến anh anh em em cãi nhau ầm ĩ trước mặt bọn họ, rồi đến lúc Hạ Triêu Yến đưa Bạch Trân Trân lên xe rời đi, biểu cảm của Ông Tấn Hoa vẫn hết sức bình tĩnh.
Anh rất trấn định, cũng rất bình tĩnh giống như chuyện vừa mới xảy ra lúc nãy với anh mà nói căn bản không được coi vào đâu.
Mãi đến khi hai người lên xe, Từ Phong sờ vào tay lái, anh có chút bất an quay đầu nhìn sang Ông Tấn Hoa đang ngồi ở kế bên ghế người lái.
"Cậu không có chuyện gì chứ?"
Anh luôn có cảm giác người bạn tốt này của mình sẽ văng bậy ngay tức khắc...
Ông Tấn Hoa nhắm mắt lại, ngoài miệng thì nói: "Tớ chẳng có chuyện gì cả, cũng đã có dự liệu từ sớm rồi, như này cùng lắm là tận mắt thấy thực tế mà thôi."
Giọng Ông Tấn Hoa vẫn rất bình tĩnh, căn bản không nghe ra vui hay giận nhưng xét thấy người này vẫn luôn là một cá nhân có tâm trạng ổn định tới bất thường, bất kể có chuyện gì cũng rất ít khi thấy anh giận dữ hoặc cáu bực cho nên Từ Phong cũng không thể dùng cái này để phán đoán liệu có đúng là không có chuyện gì hay không.
"Tấn Hoa, nếu cậu khó chịu trong lòng thì tớ có thể đi uống cùng cậu một chút..."
Ông Tấn Hoa thở dài một hơi, anh mở mắt ra nhìn về phía Từ Phong: "Tớ không sao, cậu về nhà đi."
Từ Phong đối mặt với ánh mắt của Ông Tấn Hoa, những lời vốn dĩ muốn nói cũng không nói ra được, anh âm thầm thở dài một hơi, chỉ có thể khởi động xe.
Chỉ có điều trên đường trở về Từ Phong vẫn suy nghĩ về chuyện của Bạch Trân Trân và Hạ Triêu Yến, nghe ý tứ của Bạch Trân Trân thì hai người bọn họ dường như cũng chỉ vừa mới quen biết, sao đột nhiên lại thành bộ dạng này rồi?
Còn có Bạch Trân Trân nữa, trước đó anh chưa từng nhìn thấy Bạch Trân Trân có tư thái như cô gái nhỏ kiểu đó, tại sao lần này cô lại giống như đổi tính, trở nên mềm mại đáng yêu, nhu nhược yểu điệu như vậy?
Nếu không phải ngoại hình và giọng nói giống nhau như đúc thì Từ Phong còn tưởng rằng đó là một người khác ấy chứ.
Không tới mấy ngày chưa gặp nhau, sao Bạch Trân Trân đã trở thành cái bộ dạng kia rồi?
Trong đầu Từ Phong bắt đầu hiện ra các loại khả năng, luôn cảm thấy dáng vẻ của Bạch Trân Trân không được đúng cho lắm.