Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 772 - Chương 772:

 Chương 772: Chương 772: Chương 772:

Lái xe được nửa đường, Từ Phong không nhịn được, trong thời gian ngắn ngủi đợi đèn xanh đèn đỏ, anh mở miệng nói: "Tấn Hoa, cậu có cảm thấy cô Bạch hôm nay là lạ? Cảm giác như hoàn toàn trái ngược với cô ấy ngày thường, tớ cảm thấy cứ coi như cô Bạch đang hẹn hò thì cũng không phải là dáng vẻ dầu mỡ đó, như thế không giống cô ấy."

Thực ra thì Từ Phong cũng không biết nếu như Bạch Trân Trân hẹn hò thì sẽ có dáng vẻ như thế nào, chính là trực giác anh cho rằng nếu như Bạch Trân Trân thực sự ở chung cùng với người khác thì tính tình chắc chắn cũng không biến hóa quá lớn.

Trông cô cũng không giống một người có não yêu đương đặt tình yêu lên trên hết.

Ông Tấn Hoa trầm mặc không mở miệng nhưng ngay lúc Từ Phong cho rằng Ông Tấn Hoa đã ngủ, anh lại bất thình lình mở miệng nói chuyện: "Cậu cũng chưa từng thấy cô Bạch yêu đương, sao cậu biết được cô ấy khi yêu không phải cái dáng vẻ đó?"

"Hẳn là cậu đã yêu đương hẹn hò rất nhiều lần đúng chứ? Tính cách của những cô gái ở chung cùng với cậu chưa từng thay đổi hay sao?"

"Chúng ta cùng lắm chỉ là bạn của cô Bạch, cô ấy ở trước mặt chúng ta so với cô ấy lúc ở trước mặt người mình thích đương nhiên là không giống nhau."

"Nhưng mà..."

Lời Ông Tấn Hoa nói mặc dù có một chút xíu đạo lý như vậy nhưng luôn có cảm giác chỗ nào đó là lạ, Từ Phong muốn cãi lại nhưng lời vừa mới ra khỏi miệng đã bị Ông Tấn Hoa cắt ngang.

"A Phong, đối với cô Bạch thì nghiêm túc mà nói chúng ta thực ra cũng không phải là bạn thân thiết lắm, đó là chuyện riêng của cô Bạch, chúng ta không có quyền chen miệng."

Từ Phong nghe vậy không kiềm chế được có chút sửng sốt, anh nhìn Ông Tấn Hoa, thấy vẻ mặt đối phương lãnh đạm như thể thực sự đã thông suốt.

Những lời vốn dĩ muốn dùng để an ủi anh cũng không biết nên nói ra lời như thế nào.

Từ Phong thở dài một cái, buồn bực tiếp lời: "Đúng vậy, chúng ta cùng lắm chỉ là bạn bình thường của cô Bạch, lại không hiểu rõ cô ấy, chúng ta đương nhiên không biết mọi thứ về sự biến hóa của cô ấy...

Hồi tưởng lại nụ cười ấm áp vừa rồi của cô ấy, Bạch Trân Trân như con chim nhỏ nép người bên Hạ Triêu Yến, Từ Phong rùng mình một cái, cố gắng tách hình tượng của cô từ trong đầu mình ra ngoài.

Vẫn là đừng nghĩ thì hơn, càng nghĩ càng cảm thấy nhức đầu.

Từ Phong đè những tâm tư đang phun trào trong lòng xuống, lái xe đưa Ông Tấn Hoa trở về cao ốc Thiên Nguyên.

Anh vốn muốn để Ông Tấn Hoa đi tới chỗ mình ở, dù sao tối hôm nay ông tán hoa đã uống nhiều rượu, Từ Phong sợ anh xảy ra chuyện gì.

Có điều Ông Tấn Hoa vậy mà lại lắc đầu từ chối ý tốt của Từ Phong: "Không cần, cậu đi về nghỉ ngơi đi, bận rộn nhiều ngày như vậy rồi, cậu cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe, một mình tớ không có vấn đề gì cả."

Vừa nói xong, Ông Tấn Hoa dứt khoát trở về nhà, cửa chống trộm nặng nề màu đen đóng lại trước mặt anh.

Từ Phong nhìn cửa phòng đóng chặt, không kìm được thở dài một tiếng, sau đó lê bước chân nặng nề đi về nhà.

***

"Alo, anh Tiểu Sinh à? Tôi Từ Phong đây, có chuyện này tôi muốn hỏi anh một chút..."

Sau khi về nhà, Từ Phong tắm xong lên giường, anh giống như một cái bánh rán lăn qua lộn lại trên giường ngủ đạp thình thịch, nhưng dù có làm thế nào cũng không ngủ được.

Chỉ cần Từ Phong vừa nhắm mắt lại thì thứ hiện ra chính là hình ảnh Bạch Trân Trân và cái tên Hạ Triêu Yến đó ở chung với nhau, hình ảnh kia giống như đã mọc rễ nảy mầm trong đầu anh, làm thế nào cũng không loại bỏ được.

Anh luôn cảm thấy Bạch Trân Trân không nên có dáng vẻ như vậy, ít nhất không nên ở chung với Hạ Triêu Yến, người kia nhìn có vẻ phù phiếm tồi tệ, trông không giống một người tốt.

Cô Bạch vừa đẹp vừa giỏi giang, chỉ có điều tính cách quá đơn thuần hiền lành, rất dễ bị người khác lừa dối, anh không thể để Bạch Trân Trân bị lừa gạt được.

"Đúng, mình làm như vậy chỉ vì không muốn để cô Bạch bị lừa gạt mà thôi, tuyệt đối không có ý tưởng gì khác, mình chỉ muốn giúp cô ấy thôi."

Sau khi củng cố bản thân mình trong lòng mất mười mấy phút, Từ Phong dứt khoát gọi điện thoại cho Trần Tiểu Sinh.

Sau khi hàn huyên mấy câu đơn giản, Từ Phong nói thẳng, vạch rõ mục đích mình gọi điện thoại tới.

"Anh Tiểu Sinh, tôi muốn hỏi anh chút chuyện, có phải cô Bạch đang hẹn hò hay không?"

Trần Tiểu Sinh ở đầu dây bên kia ngây ngẩn, Từ Phong chỉ nghe được hơi thở của đối phương dường như nặng thêm vài phần, anh đã phát giác ra nên đã cầm điện thoại ra xa trước một bước.

Giây tiếp theo, đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng kêu sợ hãi của Trần Tiểu Sinh: "Cậu nói gì? Cậu lặp lại lần nữa đi? Sư phụ tôi hẹn hò? Hẹn hò với ai cơ? Với trưởng khoa Ông à? Tôi cũng biết sư phụ tôi lừa tôi nhưng cô ấy cũng quá xa cách rồi, yêu đương với trưởng khoa Ông mà sao không nói với tôi?"

Bình Luận (0)
Comment