Từ Phong không hề ngốc, những lời Trần Tiểu Sinh vừa nói để lộ quá nhiều tin tức, anh phát giác ra có gì đó không đúng, cũng không nói đối tượng đang yêu đương với Bạch Trân Trân là ai mà ngược lại hỏi tràn Tiểu Sinh tại sao lại nói Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa hẹn hò.
Trần Tiểu Sinh đầu bên kia điện thoại mở miệng nói bằng giọng đương nhiên: "Sư phụ tôi và trưởng khoa Ông cùng tới thủy cung chơi, cô ấy còn không mang theo tôi, cảm thấy tôi là một kỳ đà cản mũi, vì muốn cùng trưởng khoa Ông ăn cơm riêng mà còn ra tay với tôi... bọn họ như vậy còn chưa phải là đang yêu đương hay sao?"
Trước đó Trần Tiểu Sinh bị thôi miên cứ nhất định phải phá hoại tình yêu của Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa, mà cô cũng vì chuyện này mới phát hiện ra anh ta bị thôi miên, sau đó đưa anh ta tới công ty Nam Kha tìm Giang Hạo để giải trừ thôi miên.
Giá giải trừ thôi miên rất cao, Bạch Trân Trân lại bằng lòng cho, một phần nguyên nhân trong đó là bởi vì tình thầy trò của bọn họ, một phần nguyên nhân khác, Trần Tiểu Sinh tin chắc là vì Ông Tấn Hoa.
Trần Tiểu Sinh ở đầu bên kia điện thoại nói hết tất cả những gì mình còn nhớ ra, dĩ nhiên, những điều không thể nói Trần Tiểu Sinh cũng không nói, dù sao căn cứ theo tin tức anh ta tiết lộ ra ngoài thì Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa hẳn là một đôi.
Từ Phong: "..."
Không phải chứ, Bạch Trân Trân đã ở chung một chỗ với Hạ Triêu Yến rồi, sao đồ đệ của cô vẫn còn có hiểu lầm như thế chứ?
"Cái đó, anh Tiểu Sinh, anh có biết Hạ Triêu Yến là ai không?"
Từ Phong cân nhắc chốc lát rồi mở miệng hỏi thăm một câu như vậy.
Trần Tiểu Sinh ở đầu dây bên kia căn bản chưa từng nghe qua cái tên này: "Cái gì Hạ Triêu Yến cơ? Bên cạnh sư phụ tôi không có người họ hạ đâu."
Cuối cùng Từ Phong cũng nhận ra được chỗ không đúng, sau khi hàn huyên đơn giản vài câu với Trần Tiểu Sinh, anh cúp điện thoại, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới chỗ Ông Tấn Hoa.
"Tấn Hoa, mở cửa, Tấn Hoa, Tấn Hoa!"
Từ Phong nhấn chuông cửa khoảng mười mấy phút, cánh cửa đóng chặt trước mắt liền mở ra, khuôn mặt không có biểu cảm gì của Ông Tấn Hoa xuất hiện trước mặt anh.
"Không phải cậu có chìa khóa nhà tớ hay sao? Gõ cửa làm gì?"
Từ Phong đáp: "Đây không phải là do vội vàng rồi quên mất hay sao? Cậu để cho tớ vào trước đi, những chuyện khác có thời gian nói sau."
Ông Tấn Hoa không suy nghĩ gì nhiều, anh để Từ Phong đi thẳng vào trong.
"Tấn Hoa, có phải giữa cậu và cô Bạch đã xảy ra chuyện gì mà tớ không biết không? Sao Trần Tiểu Sinh lại cho rằng bạn trai của cô Bạch là cậu?"
"Tiểu tử, cậu hay ho lắm, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình bạn nhiều năm như vậy còn bày ở đây mà cậu lại lừa tớ một chuyện lớn như vậy?"
Anh cũng biết giữa Ông Tấn Hoa và Bạch Trân Trân không trong sáng.
Ông Tấn Hoa rót một ly nước lạnh cho Từ Phong: "Uống nước đi, cậu yên tĩnh một chút trước đã, chúng ta nói những thứ khác sau."
Từ Phong tu một ít nước đá kêu ừng ực, lúc này mới bình tĩnh lại, anh dứt khoát ngồi trước mặt Ông Tấn Hoa, tra hỏi rốt cuộc giữa anh và Bạch Trân Trân đã xảy ra chuyện gì.
"Cậu đừng có lừa gạt tớ, tớ cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi."
Ông Tấn Hoa: "..."
Từ Phong: "Giữa cậu và cô Bạch có bí mật gì đó mà tớ không biết đúng không?"
"Ông Tấn Hoa, cậu có thể đừng làm tớ khó hiểu không? Tớ đang gấp muốn chết đây!!!"
Từ Phong cảm thấy mình thực sự đã bị Ông Tấn Hoa làm cho tức muốn chết, anh có đối tượng mà ngược lại khiến cho Từ Phong mệt mỏi không nhẹ.
Nhưng bất kể Từ Phong có nói thế nào thì câu trả lời của Ông Tấn Hoa vẫn như một từ đầu tới cuối: "Giữa tớ và cô Bạch không phải như cậu nghĩ đâu."
"Trước là chúng tớ hiểu lầm thôi, tớ và cô Bạch trong sạch."
"Nếu cậu cứ phải suy nghĩ bậy bạ vậy tớ cũng chẳng còn cách nào."
Từ Phong: "..."
Anh tới chuyến này là thừa rồi!
Hỏi một hồi lâu nhưng kết quả cũng chỉ nghe được lời linh tinh đầy tai, Ông Tấn Hoa nói không ít nhưng nội dung cốt lõi cũng chỉ có một – anh và Bạch Trân Trân không phải như Từ Phong tưởng tượng.
Từ Phong: "..."
Từ Phong tức giận tự mình quay về nhà, cửa chống trộm bị anh đóng lại rất mạnh, phát ra một tiếng động rất lớn.
Ông Tấn Hoa biết Từ Phong đang tức giận nhưng những lúc kiểu như thế này anh cũng không biết dỗ người khác như nào thì tốt nên dứt khoát không dỗ luôn.
Nghĩ như vậy, Ông Tấn Hoa lấy ra một lon bia từ trong tủ lạnh, sau đó lặng lẽ đi tới trước cửa sổ sát đất.
Nhìn cảnh đêm bên ngoài đèn điện bắt đầu tản mát, trong đầu Ông Tấn Hoa chợt hiện ra dáng vẻ của Bạch Trân Trân, anh cười khổ một tiếng, lặng lẽ uống từng hớp từng hớp hết sạch lon bia.