"Hiểu hiểu, chú biết rồi, ban đầu chú đã nói qua với cháu rồi, Trần Tiểu Sinh chắc chắn chỉ chơi đùa thôi, người lớn tuổi như vậy sao có thể thật lòng muốn làm học trò của cháu?"
Vừa nói, Cầu Quốc Hoa vừa vỗ vai Bạch Trân Trân một cái, chân thành nói tiếp: "Cái đó, Trân Trân à, hai ngày nữa chú phải về nhà một chuyến, cháu có thể cùng chú về nhà hay không?"
Bạch Trân Trân à một tiếng, không hiểu gì nhìn sang phía Cầu Quốc Hoa, không rõ rốt cuộc là vì sao mà suy nghĩ của ông đã nhảy tới chỗ này.
"Chú Cầu, chú bảo tôi cùng chú trở về làm gì?"
Cầu Quốc Hoa nghe vậy liền thở dài một hơi, mở miệng nói sâu xa: "Chú lớn tuổi rồi, cũng nên lá rụng về cội, chú muốn cháu cùng chú quay về, nhìn qua mộ huyệt mà chú đã chọn, chờ thêm vài năm nữa, thời gian điểm, cháu đưa chú về an táng.
Bạch Trân Trân: "..."
Lúc nói ra những lời này, trên mặt Cầu Quốc Hoa lộ ra vẻ chán chường: "Trước đó chú đã nói rồi, muốn giao nhà tang lễ cho cháu, chú không có nói đùa, di chúc chú cũng đã công chứng rồi, chờ đến lúc chú qua đời thì nhà tang lễ này, còn có căn hộ ở Cửu Long của chú, tất cả đều là tài sản của cháu..."
Mắt thấy Cầu Quốc Hoa chuẩn bị nói tiếp, Bạch Trân Trân vội vàng giơ tay lên ngăn ông lại: "Chú Cầu, chú chậm lại trước đã, thân thể chú không phải còn rất tốt hay sao? Đột nhiên nói những cái này làm gì? Quá xui xẻo đúng chứ?"
Thân thể Cầu Quốc Hoa nhìn vẫn rất ổn định, mặc dù đã là người gần bảy mươi nhưng trông thân thể vẫn rất cường tráng, đang yên đang lành ông đứng đây sắp xếp hậu sự cái gì chứ?
Mặt Bạch Trân Trân đầy vẻ nghi ngờ nhìn về phía Cầu Quốc Hoa, cô luôn cảm thấy những lời ông vừa nói ra miệng thực sự khiến người ta cảm thấy không nói lên lời.
Đột ngột như vậy sao? Không mảy may mào đầu, cứ thế đề nghị?
Có lẽ cảm giác tồn tại của ánh mắt Bạch Trân Trân quá mạnh mẽ, Cầu Quốc Hoa ho khan một tiếng, ánh mắt không khỏi có chút vô định: "Cháu nhìn chú như vậy làm gì?"
Bạch Trân Trân lắc đầu một cái: "Không có gì, chỉ là tôi không muốn đi mà thôi."
Cầu Quốc Hoa: "... Hả?"
Bạch Trân Trân nói bằng giọng nghiêm túc: "Chú Cầu, khoảng thời gian này ở nhà tôi đã cẩn thận suy nghĩ một chút, tôi cảm thấy chú đưa nhà tang lễ cho tôi là không thích hợp, cho nên tôi không định lấy."
"Bản thân tôi rất lười biếng cũng không giỏi kinh doanh, tôi chỉ muốn làm một nhập liệm sư phổ thông mà thôi, hơn nữa tôi cũng không thiếu tiền, không cần tiếp quản thêm công việc làm khó bản thân."
Miệng lớn tới mức nào thì ăn miếng cơm to từng đó, trước kia Bạch Trân Trân không có hứng thú với việc tiếp quản nhà tang lễ, dù đất xây cất nhà tang lễ bây giờ là của Cầu Quốc Hoa, tương lai mười mấy năm sau chỗ này sẽ trở thành tấc đất tấc vàng, bất kể là nhượng bán hay vẫn để bản thân tự kinh doanh thì lợi nhuận vẫn hết sức khả quan.
Nhưng Bạch Trân Trân lại là người có thể quyên hai trăm triệu ra ngoài mà không thèm chớp mắt, cô có thể để ý chút ít tiền lẻ này sao?
Cầu Quốc Hoa: "..."
Mắt thấy Bạch Trân Trân cự tuyệt mình dứt khoát như vậy, Cầu Quốc Hoa có chút nóng nảy.
"Trân Trân, cháu không suy nghĩ một chút sao? Chú..."
Bạch Trân Trân cắt ngang lời Cầu Quốc Hoa: "Chú Cầu, cảm ơn ý tốt của chú, có điều không góp công thì không thụ lộc, chú muốn bồi thường cho sư phụ của tôi thì có mười ngàn loại phương pháp dùng để bồi thường, chỉ không nên bồi thường trên người tôi."
Sau khi nói xong những lời này, Bạch Trân Trân không tiếp tục nói dông dài với Cầu Quốc Hoa nữa, cô gật đầu một cái với đối phương sau đó rảo bước đi vào trong nhà tang lễ.
Nhìn bóng lưng không chút do dự sải bước vào bên trong của Bạch Trân Trân, Cầu Quốc Hoa cảm thấy cõi lòng mình vô cùng mệt mỏi.
Rõ ràng lúc trước thực sự rất tốt, sao đột nhiên Bạch Trân Trân như biến thành người khác?
Không giống cô một chút nào.
Cầu Quốc Hoa thở dài một cái, lê bước chân nặng nề đi vào nhà tang lễ Thiên Thịnh.
Sau khi trở về, Bạch Trân Trân cẩn thận thu dọn qua phòng làm việc của mình rồi bắt đầu bận rộn.
Cũng không biết rốt cuộc vận khí của cô tốt hay không tốt, mấy thi thể được đưa tới nhà tang lễ ngày hôm nay đại đa số đều là thi thể tử vong bình thường, chỉ cần hóa trang đơn giản là được, kĩ năng cũng không dùng được quá nhiều.
Sau khi làm xong một thi thể, Bạch Trân Trân nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, cô rảnh tới chán liền tới phòng hồ sơ tìm Diệp Thanh Mị đang bận rộn để nói chuyện phiếm.
"A Mị, em gặp phải chuyện gì sao? Tại sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"
Sắc mặt Diệp Thanh Mị lúc này vàng khè vàng khẹt, không tới một tháng cô ấy đã gầy đến mức sắp trơ xương, hai quầng phía dưới mắt lộ rõ màu xanh không được bình thường.