Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 784 - Chương 784:

 Chương 784: Chương 784: Chương 784:

Thấy dáng vẻ này của cô ấy, Bạch Trân Trân bị dọa tới ngây người, cô nhơ lần trước lúc thấy Diệp Thanh Mị, cô ấy còn là một cô gái xinh đẹp được tình yêu tưới mát, sao bây giờ lại như bị quỷ hút tinh khí, biến thành cái dáng vẻ quỷ quái này?

Ban đầu Diệp Thanh Mị còn giống như du hồn hoàn toàn không nghe thấy lời Bạch Trân Trân nói, mãi tới khi Bạch Trân Trân đi đến trước mặt cô, cau mày bắt lấy cánh tay cô thì Diệp Thanh Mị mới phục hồi được tinh thần.

"Trân Trân, là chị à, chị đi làm lại rồi à?"

Diệp Thanh Mị miễn cưỡng nở một nụ cười với Bạch Trân Trân, ngay cả nói chuyện cũng giữ dáng vẻ uể oải, dáng vẻ của cô hợp với giọng nói khiến Bạch Trân Trân cảm thấy Diệp Thanh Mị có thể đột tử bất cứ lúc nào.

Nhưng dáng vẻ này của cô ấy lại không giống như bị tà ma ảnh hưởng, người đang êm đẹp sao lại thành dáng vẻ như thế này chứ?

"A Mị, sao sắc mặt em lại khó coi như vậy, em bị bệnh sao? Bị bệnh thì ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, còn tới làm việc làm gì?"

Trước đó cô cũng không nhận ra Diệp Thanh Mị lại yêu công việc như vậy, bây giờ đang xảy ra chuyện gì chứ?

Diệp Thanh Mị bừng tỉnh, cô lắc đầu một cái, lê bước chân nặng nề quay lại ngồi xuống đằng sau bàn làm việc.

Mắt thấy Diệp Thanh Mị nằm thẳng lên bàn làm việc, cũng không biết là ngất đi hay như thế nào, chân mày Bạch Trân Trân co chặt lại, không nói câu nào kéo cánh tay cô ấy.

"A Mị, trạng thái của em hiện giờ rất tệ hại, chị cảm thấy em nên tới bệnh viện xem thử một chút, em..."

Bạch Trân Trân còn chưa nói dứt câu, Diệp Thanh Mị đã rút tay mình ra khỏi tay cô.

"Chị đừng có xía vào em, thân thể của em chính em biết... chị để em ở một mình chốc lát đi..."

Vừa nói Diệp Thanh Mị vừa vùi khuôn mặt vào khuỷu tay, tiếng khóc đè nén rất nhanh đã vọng tới.

Bạch Trân Trân: "..."

Chỉ cần nhìn dáng vẻ quỷ quái của cô, nếu không có vấn đề gì mới gọi là kì quặc.

Rõ ràng đối phương đã bày ra dáng vẻ từ chối trao đổi với cô, biểu hiện cũng là một trời một vực với cô ngày bình thường, trừ phi Bạch Trân Trân bị mù còn không thì không thể nào không nhận ra Diệp Thanh Mị có vấn đề.

Có điều dáng vẻ của cô ấy bây giờ không giống bị các loại tà thuật giày vò, Bạch Trân Trân thoáng yên tâm hơn chút: "A Mị, rốt cuộc em bị làm sao? Em có chuyện gì thì nói ra với moi người, chúng ta cùng nhau giải quyết, chị có thể giúp em..."

Diệp Thanh Mị không nói gì, hiển nhiên là từ chối trao đổi với Bạch Trân Trân, thấy bộ dạng của cô như vậy, Bạch Trân Trân thở dài một tiếng, lặng lẽ ngồi bên cạnh bầu bạn với cô.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đại khái qua hơn nửa giờ, tiếng khóc của Diệp Thanh Mị dần dần ngưng lại, cô ấy ngẩng đầu lên từ khuỷu tay liền thấy Bạch Trân Trân đang ngồi đối diện nhìn mình.

Diệp Thanh Mị sợ hết hồn, bật thốt lên: "Sao chị vẫn còn ở chỗ này?"

Bạch Trân Trân trả lời: "Chị chưa từng rời đi."

Diệp Thanh Mị: "..."

Bạch Trân Trân nhìn Diệp Thanh Mị khóc tới hai mắt đỏ bừng, nghiêm túc hỏi: "Bây giờ em có thể nói cho chị biết đã xảy ra chuyện gì không? A Mị, chúng ta là bạn, em gặp chuyện gì sao không nói với chị?"

Diệp Thanh Mị trầm hẳn xuống, cô tránh ánh mắt Bạch Trân Trân, thấp giọng nói: "Em không có gì có thể nói."

Bạch Trân Trân nhìn ngón tay trống trơn của cô, bất thình lình hỏi: "Em chia tay với Trần Kiệt?"

Diệp Thanh Mị chợt ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Làm sao chị biết?"

Bạch Trân Trân: "Với bộ dạng này của em nếu không phải trúng tà thì chỉ có thể là Trần Kiệt phản bội em."

Diệp Thanh Mị và bạn trai Trần Kiệt yêu xa mười năm, lần trước nghe nói bọn họ sắp kết hôn rồi nhưng vẫn chưa nhận được thiệp mời, bây giờ chiếc nhẫn trên tay cô ấy không còn thì khả năng cao là do tình cảm của hai người phát sinh vấn đề.

Bình Luận (0)
Comment