Diệp Thanh Mị không nói gì, cô chỉ quay đầu nhìn về phía cái cửa sổ đang mở ra phân nửa, cô cười khổ một tiếng, nói chẳng lên lời: "Bị chị phát hiện rồi..."
Bạch Trân Trân nói bằng giọng mềm mại: "A Mị, không muốn cười thì có thể không cười, em có thể nói cho chị biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không? Nói ra có lẽ em sẽ thoải mái hơn một chút."
Từ năm mười lăm tuổi, Diệp Thanh Mị và Trần Kiệt đã ở bên nhau rồi, có thể nói là thanh mai trúc mã, thời gian trước Diệp Thanh Mị nói Trần Kiệt đã cầu hôn cô, sẽ kết hôn sớm thôi.
Bạch Trân Trân nhớ khi đó còn ồn ào vì một sai lầm, Diệp Thanh Mị bị người ta mưu hại, mang theo chiếc nhẫn bị nguyền rủa, lầm tưởng Trần Kiệt lăn giường, phản bội cô, nếu không phải Bạch Trân Trân kịp thời phát hiện, phá trừ lời nguyền thì sợ rằng hai người Diệp Thanh Mị và Trần Kiệt cũng không có kết quả gì tốt.
Khi đó Diệp Thanh Mị còn nói tình cảm của cô và Trần Kiệt rất tốt, lúc này mới qua bao lâu, hai người đã xảy ra vấn đề.
Diệp Thanh Mị cười khổ một tiếng, lầm bầm: "Em cũng không ngờ anh ta sẽ phản bội em, chúng em yêu nhau mười năm, cùng nhau đi qua nhiều mưa gió như vậy, em cũng không ngờ anh ta vậy mà sẽ phản bội em..."
Sau đó Bạch Trân Trân nghe được một câu chuyện ngoại tình đã thuộc lòng.
Trần Kiệt yêu một nữ đồng nghiệp mới vào công ty không bao lâu, hai người họ lâu ngày sinh tình, vượt qua sợi tơ hồng kia dễ như trở bàn tay.
"Em bắt gian bọn họ tại trận, ngay trong phòng cưới chúng em chuẩn bị để kết hôn..."
Lần bắt gian tại trận trước là ảo giác, tất cả những thứ này lại đều là thật, sau khi phát hiện Trần Kiệt ngoại tình, bất kể anh ta có khẩn cầu như thế nào, Diệp Thanh Mị vẫn dứt khoát muốn chia tay với đối phương.
Chẳng qua sau khi chia tay Diệp Thanh Mị vẫn chịu đả kích rất lớn, nhất là sau khi Trần Kiệt phát hiện cô không muốn quay đầu lại, thì càng giống như biến thành một người khác, trở nên tính toán chi li, bắt đầu đòi cô phí tổn nhiều năm qua.
Hai người lôi kéo đến mức tận cùng vẫn là Diệp Thanh Mị không muốn dây dưa cùng đối phương nữa, chủ động từ bỏ thứ vốn là lợi ích của cô.
Hai người yêu nhau hơn mười năm, cuối cùng trừ thương tổn tình cảm khắp người cô ra thì không có gì khác lưu lại.
Thực ra từ lúc phát hiện Trần Kiệt ngoại tình đến lúc hai người ồn ào tan nát rồi tách ra cũng chưa tới hai mươi ngày, chẳng qua Diệp Thanh Mị ăn không trôi, cả đêm ngủ không yên giấc, tinh khí cũng gần như là hao tổn hết rồi.
"Em nên biết tình yêu của đàn ông là thứ không đáng tin cậy, lúc anh ta yêu em thì đương nhiên hận không thể bê cả trái tim lên trước mặt em, anh ta không yêu em thì cái gì cũng không bằng lòng cho em..."
Trần Kiệt cho Diệp Thanh Mị một đòn trí mạng ở thời điểm cô đang hạnh phúc nhất, toàn thân Diệp Thanh Mị cũng sắp không được nữa, phải biết cha mẹ cô ấy đã qua đời từ rất sớm, cô ấy cùng lớn lên với Trần Kiệt ở cô nhi viện, hai người họ là người yêu, cũng là người thân, sự phản bội của Trần Kiệt với Diệp Thanh Mị mà nói là đả kích trí mạng.
Dáng vẻ này của cô chính là đang không ngừng tự hành hạ bản thân mình.
Bạch Trân Trân nhìn Diệp Thanh Mị, hết sức nghiêm túc nói: "A Mị, em không có tình cảm nên chuẩn bị không cần cả mạng hay sao?"
Diệp Thanh Mị ngây ngẩn, cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, toàn thân cũng sững sờ không hiểu ý cô nói là có ý gì.
Bạch Trân Trân tiếp tục nói: "Đàn ông trong thiên hạ nhiều như vậy, ba cái chân không dễ tìm, đàn ông có hai chân thì chỗ nào cũng có, không có một Trần Kiệt chẳng lẽ em còn không muốn sống tiếp hay sao?"
Diệp Thanh Mị trầm mặc, cô ấy cúi đầu tránh ánh mắt của Bạch Trân Trân, không dám đối mặt với cô.
Không muốn sống nữa sao?
Có lẽ là như vậy, ngay cả người cùng cô lớn lên từ khi còn nhỏ, luôn chăm sóc, khăng khăng cam kết phải chiếu cố cho cô cũng có thể phản bội cô, vậy cô sống còn có ý nghĩa gì cơ chứ?
Đúng lúc đó, cô nghe được giọng Bạch Trân Trân truyền từ phía đối diện tới.
"Có phải em cảm thấy chính bản thân mình không tốt cho nên mới không xứng được người khác yêu thương, là như vậy đúng không?"
"Ngay cả người yêu em nhiều năm như vậy cũng có thể phản bội em, em hoài nghi đời mình, hoài nghi mình, cảm thấy những khổ đau này đều là thứ em nên chịu đựng, em vì một tên đàn ông xấu xa, ngay cả tính mạng của mình cũng không cần nữa."
"A Mị, nếu chính em còn không quý trọng tính mạng của mình thì em còn trông đợi ai có thể quý trọng em?"
Bạch Trân Trân nói xong đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Thanh Mị, cô nắm cánh tay Diệp Thanh Mị, kéo cô ấy đứng dậy khỏi ghế.
Diệp Thanh Mị trợn to hai mắt nhìn Bạch Trân Trân, lúng túng nói: "Trân Trân, chị làm gì vậy?"
Bạch Trân Trân mặt không biến sắc nói: "Cứu mạng em, phòng ngừa em tự giết chính mình."
Nói xong, Bạch Trân Trân chẳng nói chẳng rằng kéo Diệp Thanh Mị ra khỏi nhà tang lễ, kéo cô đi bệnh viện.