Sau khi bác sĩ kiểm tra qua đã nói Diệp Thanh Mị không đủ dinh dưỡng, phải truyền nước mới được, các hạng cơ trên thân thể cô có vấn đề, nếu còn không bổ sung một chút thì sợ là sẽ bệnh nặng một trận.
Lúc bị Bạch Trân Trân cưỡng chế đè trên giường bệnh, Diệp Thanh Mị còn có chút ngẩn ngơ: "Trân Trân, em không có việc gì, em không cần phải nằm viện..."
Bạch Trân Trân làm mặt lạnh, nói: "Im miệng, em không nghe thấy bác sĩ đã nói hay sao? Nếu trì hoãn thêm mấy ngày thì các bộ phận nội tạng của em sẽ phải chịu tổn thương không thể nghịch chuyển."
"Không có đàn ông cũng không thể làm hư hao thân thể của mình chứ? Nếu em thực sự muốn chết thì thẳng tay tìm một sợi dây treo mình lên là tốt nhất."
"Có điều em có thể nghĩ thử xem nếu em tự sát thật, chắc chắn sẽ lặp lại tình hình lúc mình tự sát, cho đến ngày tuổi thọ của em đi tới điểm kết thì em mới có thể vào địa phủ luân hồi."
Người tự sát thường là tuổi thọ chưa hết, mặc dù bọn họ đã chết nhưng bởi vì thọ hạn chưa hết nên bên địa phủ cũng không tiện xử lý, bọn họ không chết bất ngờ cho nên âm thần sẽ không đưa bọn họ vào địa phủ.
Loại người để toi mạng của mình giống như thế này thường sẽ lặp lại tình hình lúc mình chết ở nhân gian, mãi đến khi tuổi thọ của họ hết mới có thể đi vào địa phủ để luân hồi.
Người tự sát bởi vì cảm thấy cuộc sống quá mức thống khổ nên mới suy nghĩ đến chuyện tự kết thúc bản thân, kết thúc loại đau khổ kia.
Nhưng chết vậy rồi cũng không phải là kết thúc, mà là sự thống khổ sâu sắc hơn bắt đầu, bọn họ sẽ liên tục lặp lại cái chết của bản thân mình, thường thường có rất nhiều người không chịu được tới ngày mình hết tuổi thọ đã vì không chịu nổi nỗi thống khổ mà hồn phi phách tán.
Bạch Trân Trân nhìn biểu cảm không còn lưu luyến cuộc sống của Diệp Thanh Mị, cười lạnh một tiếng rồi nói: "Chỉ vì không có đàn ông nên em tự giết chết bản thân mình, ngay cả nỗi thống khổ khi mất đi một người đàn ông em cũng không chịu đựng nổi, em có thể chịu được sự thống khổ khi tự giết chết bản thân từng lần, từng lần một?"
"Em còn có thể sống được ít nhất năm sáu mươi năm, sao nào, em đã chuẩn bị sau khi giết chết chính mình thì lặp đi lặp lại nỗi thống khổ tự sát năm sáu mươi năm hay sao?"
"Nếu chị là Trần Kiệt thì đoán là chị sẽ vỗ tay vô cùng sung sướng, thuận tiện mời một ban nhạc đến trình diễn, chưa từng thấy một người bạn gái cũ nào hiểu chuyện như thế, không nói đến chuyện tự giải quyết, còn hành hạ bản thân tới hồn phi phách tán, anh ta chẳng mảy may dính chút oan nghiệt nào."
"Chẳng nhẽ em còn cho rằng cái chết của em đối với anh ta mà nói là một sự trừng phạt sao? Chị thấy em đang nằm mơ đấy, người ta ngoại tình phản bội em, nhiều lắm là đạo đức có vấn đề nhưng không thể gọi là tội nghiệt sâu nặng."
"Trần Kiệt không có ý nghĩ muốn giết chết em, là tự em muốn giết chết em, tội nghiệt là của bản thân em, anh ta chỉ cảm thấy thống khoái mà thôi."
Bạch Trân Trân biết có rất nhiều người đàn bà sẽ cảm thấy sau khi bị đàn ông phản bội vứt bỏ mà họ tự sát chính là trừng phạt lớn nhất với những người đàn ông, các cô thậm chí còn ảo tưởng bản thân mình có thể hóa thành ác quỷ để tìm đàn ông báo thù.
Cô chỉ có thể nói những người đàn bà này đã nghĩ nhiều quá rồi, nếu đàn ông chỉ ngoại tình phản bội vậy thì còn chẳng được tính là phạm pháp, các cô ấy tự hại mình chỉ người thân đau lòng kẻ thù khoan khoái.
Những người vì tình tự sát có rất ít người có thể kiên trì qua vô số năm luân hồi tự sát kéo dài không ngừng, cái mà bọn họ gọi là trả thù càng giống một chuyện hài hước.
Những người đàn ông kia thậm chí cũng không cần phải gánh trách nhiệm về sự tử vong của bọn họ, lúc người ta cưỡi hạc về thời, chuyển thế đầu tai thì phản bội đàn bà thậm chí không được tính là tội nghiệt.
Còn sống mới có khả năng vô hạn, chết là chết, trừ khiến bản thân rơi vào vực sâu tuyệt vọng thì không có điểm hữu dụng nào khác.
Bạch Trân Trân nhìn về phía Diệp Thanh Mị, thấy cô khôi phục lại dáng vẻ bình thường, biểu cảm cũng không còn vẻ không lưu luyến cuộc đời giống như trước nữa, khóe miệng Bạch Trân Trân giật một cái, không nhịn được nói một câu.
"Em đừng có nói với chị trước đó em đã quyết định biến mình thành ác quỷ để giết chết đối phương, hay nên nói em cảm thấy em chết có thể thức tỉnh lương tri của đối phương, để cuộc đời từ nay về sau của anh đều bị vùi lấp trong hối hận, khiến anh ta cảm thấy rất có lỗi với em."
Diệp Thanh Mị không nói gì nhưng biểu tình của cô đã nói rõ hết thảy.
Bạch Trân Trân: "..."
Xem ra Diệp Thanh Mị thực sự nghĩ như vậy.
Bạch Trân Trân thực sự bị Diệp Thanh Mị chọc cười: "Dùng cái chết của bản thân để trừng phạt người phản bội mình, loại phương pháp ngu xuẩn đến tận cùng này sao em có thể nghĩ ra được?"
"A Mị, em cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, không phải mười lăm tuổi, chẳng lẽ em còn không biết sự uy hiếp của em chỉ hữu dụng với những người quan tâm em?"
"Em cũng đã làm trong nhà tang lễ nhiều năm như vậy, hình ảnh sinh ly tử biệt em cũng đã thấy qua vô số lần, cứ coi như em không tự mình trải qua nhưng em cũng thấy tận mắt đúng chứ?"
Nhà tang lễ cũng giống như bệnh viện, là nơi trông thấy nhiều tình cảnh trong đời người nhất, có một khoảng thời gian thường xuyên thấy các thiếu niên thiếu nữ mười mấy tuổi vì tình mà tự sát.
Phương pháp tự sát của bọn họ đa dạng đủ kiểu loại, thi thể cũng thảm thiết bất thường, nhưng người sẽ vì bọn họ mà thống khổ khóc thầm chỉ có cha mẹ và người nhà, còn cái "tình" mà bọn họ hết lòng lại chẳng có một ai xuất hiện trong lễ tang của bọn họ.