Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 790 - Chương 790:

 Chương 790: Chương 790: Chương 790:

Vừa nói cô vừa tiến lên một bước, khoác lấy cánh tay của Bạch Trân Trân, tiếp tục nói: "Trân Trân, tình hình của chú Cầu không phải quá tốt, dù chú ấy không để chúng ta đưa qua nhưng bây giờ chú ấy đang lúc yếu ớt, có chúng ta ở bên cạnh thì có lẽ tình hình của chú ấy sẽ khá hơn một chút..."

Thân thể Bạch Trân Trân căng thẳng, cũng không biết rốt cuộc cô đang suy nghĩ điều gì, Diệp Thanh Mị nhìn cô một cái, còn muốn nói gì đó nhưng Bạch Trân Trân đã lên tiếng trước.

"Chúng ta không thể đi qua đó."

Diệp Thanh Mị ngây ngẩn: "Cái gì?"

Mới vừa rồi nhìn mặt cô còn đẩy vẻ lo lắng, sao bây giờ đột nhiên biến đổi, không mảy may lo lắng chút nào?

Diệp Thanh Mị trăm mối lo nhưng không có lời giải, cô cũng hỏi những câu nghi ngờ trong lòng mình ra.

Bạch Trân Trân giải thích: "Ung thư thời kỳ cuối nếu trị liệu, dáng vẻ của chú Cầu sẽ không dễ nhìn quá, ông ấy không muốn để chúng ta đi, nhất định là không nghĩ đến việc một mặt chật vật của bản thân hiện ra trước mặt của chúng ta."

Chú Cầu hơn sáu mươi tuổi cũng cần có tôn nghiêm, vừa rồi rõ ràng ông ấy đã từ chối đề nghị cùng đưa ông vào khám bệnh của hai người, bây giờ hai cô qua đó, nếu dáng vẻ chật vật của chú Cầu rơi vào trong mắt bọn họ, chú Cầu nên tự xử lý như thế nào đây?

Bạch Trân Trân nói cũng có lý, Diệp Thanh Mị thở dài một cái, cũng không tiện tiếp tục khuyên nhủ, chẳng qua vẻ lo âu trên người cô không yếu bớt một chút nào, lúc này cô ấy đã quên mất sự phản bội của trần kiệt, trong lòng toàn là bệnh tình của Cầu Quốc Hoa.

Trên đường ngồi xe taxi trở về, Diệp Thanh Mị vẫn còn nói chuyện của Cầu Quốc Hoa.

"Chú Cầu thực sự quá khổ, người đang tốt đẹp sao lại trở thành như vậy cơ chứ?"

Nói tỉ tê một hồi, nước mắt của cô không khống chế được mà rớt xuống, hiển nhiên là khổ sở tới mức độ cao nhất.

Bạch Trân Trân cúi thấp đầu, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì, Diệp Thanh Mị lải nhải một hồi lâu, lại không nghe thấy Bạch Trân Trân trả lời, cô ấy cau mày, quay đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân.

"Trân Trân, Trân Trân?"

Diệp Thanh Mị gọi liên tiếp mấy tiếng mới kéo được suy nghĩ của Bạch Trân Trân trở lại, cô xoa xoa mi tâm, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thanh Mị đã đỏ mắt.

"A Mị, em lại làm sao vậy?"

Diệp Thanh Mị thở dài một cái, mở miệng nói sâu xa: "Trân Trân, vừa rồi em đã gọi chị rất lâu rồi, chị vẫn không nói gì, chị đang suy nghĩ gì thế?"

Mặt Bạch Trân Trân toát ra vẻ mệt mỏi, cô dựa lưng vào ghế ngồi, nhẹ nhàng nói: "Chị chỉ đang khổ sở mà thôi."

Chú Cầu đã bệnh thành dáng vẻ đó, cô có chút tâm thần không yên, rõ ràng tất cả không có liên quan tới cô, cầu quốc hạnh bị bệnh cũng là do nguyên nhân xuất phát từ bản thân ông ấy, nhưng không biết tại sao, Bạch Trân Trân luôn cảm thấy chuyện này thực sự có chút dính dáng với cô.

Loại cảm giác này không biết tới từ đâu, nhưng suy nghĩ cứ lên cao mãi không dừng lại, làm thế nào cùng không đè xuống được.

Bạch Trân Trân thở dài một cái, yếu ớt trả lời: "Chị luôn cảm thấy chuyện chú Cầu bị bệnh dường như có chút quan hệ với chị..."

Diệp Thanh Mị không hiểu mở miệng hỏi: "Sao chị lại nghĩ như vậy chứ? Chú Cầu bị bệnh thì có liên quan gì tới chị cơ chứ?"

Bạch Trân Trân lắc đầu một cái: "Chị không biết, chị chỉ cảm thấy ông ấy bị bệnh là do chị làm hại, nếu không phải là do chị thì có thể ông ấy cũng không bị bệnh..."

Vừa nói, Bạch Trân Trân bỗng chốc quay đầu, nhìn về phía Diệp Thanh Mị ngồi bên cạnh, mặt cô đầy vẻ nghiêm túc: "A Mị, em cảm thấy thế nào? Chú Cầu bị bệnh liệu có liên quan tới chị không?"

Diệp Thanh Mị bị những câu hỏi này của Bạch Trân Trân làm cho ngây ngẩn, tay cô vẫn còn khoác lên cánh tay Bạch Trân Trân, lúc này cô ấy muốn nói gì đó nhưng lời tới bên khóe miệng nhưng không biết nên nói ra như thế nào.

"Em cũng không biết..."

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Diệp Thanh Mị liền nhận ra bản thân đã nói sai, cô ấy vội vàng tìm cách bổ sung: "Trân Trân, chị hiểu lầm rồi, ý em không phải cái đó, nguyên nhân chú Cầu bị bệnh xuất phát từ chính chú ấy, bất kể có như thế nào thì chuyện này cũng không có liên quan tới chị, chị ngàn vạn lần đừng kéo trách nhiệm về mình."

Nói xong cô ấy lại vắt hết óc muốn tìm cách an ủi Bạch Trân Trân nhưng cô ấy càng gấp gáp thì càng không nghĩ ra cách an ủi bản thân mình, cuối cùng Diệp Thanh Mị gấp tới độ muốn bật khóc.

Vẫn là Bạch Trân Trân thấy dáng vẻ bối rối của Diệp Thanh Mị liền lên tiếng an ủi tâm trạng của cô ấy.

"Được rồi được rồi, chị cũng chỉ tùy tiện nói một chút thôi, dù thế nào thì chú Cầu bị bệnh sao lại có liên quan gì tới chị cơ chứ? Chị cũng không phải ôn thần gì, em nói có phải không?"

Bình Luận (0)
Comment