Thấy mắt của Kiều An Na bắt đầu đỏ lên, khí đen trên người cuồn cuộn, đứa trẻ được cô ta ôm trong lòng cũng bị kích thích, cùng bốc khí đen giống như mẹ nó.
Hai người này lại bắt đầu chuyển biến theo hướng lệ quỷ rồi.
Nếu thật sự biến thành lệ quỷ, họ không còn đường quay đầu nữa, nếu chỉ giết kẻ thù, còn có một cơ hội, nhưng phần lớn lệ quỷ, sau khi giết chóc, sẽ giết người vô tội vạ.
Không công bằng sao? Quả thật bất công, nhưng đây là nằm trong pháp tắc đạo trời.
Mạng của người sống cao hơn quỷ.
Báo thù được, nhưng giết người vô tội vạ, đó là điều tuyệt đối không được.
Hai mẹ con quỷ chụm lại, không còn đơn giản là một cộng một bằng hai nữa, thấy khí đen cuồn cuộn trên người họ, sắp biến thành lệ quỷ không còn nhân tính và lí trí, Bạch Trân Trân tiến lên một bước, tát một cái bạt tai.
Ánh sáng màu vàng lấp lóe, khí đen trên người hai người bị áp chế xuống, ánh mắt của họ lại khôi phục trong sáng.
Nhưng hiển nhiên Kiều An Na không muốn sự việc phát triển theo hướng như thế này, lại bắt đầu ấp ủ biến hóa đợt sau.
Bạch Trân Trân: "Cô đừng ép tôi tát cô."
Kiều An Na: "..."
Thấy cuối cùng đối phương cũng bình tĩnh lại, Bạch Trân Trân hài lòng gật đầu, nói tiếp.
"Cô có thể báo thù, chỉ cần đừng hại chết người, báo thù thế nào đều được, nhưng vẫn mong cô khống chế bản thân, đừng biến thành lệ quỷ."
Ánh mắt của cô rơi lên người tiểu quỷ được Kiều An Na ôm: "Đứa trẻ này đã đủ đáng thương rồi, nếu các người thật sự biến thành lệ quỷ, tôi không thể đảm bảo mình nhất định có thể cứu các người lại."
Bạch Trân Trân chỉ là tay mơ, không hiểu nhiều về thuật pháp huyền môn, cô chỉ biết lơ mơ về năng lực của mình, đi tới hôm nay, cũng chỉ là mò đá qua sông.
Cô không dám vô ngực đảm bảo, sau khi hai con quỷ này biến thành lệ quỷ còn có thể kéo họ về lại không.
Lỡ như không kéo về được, bọn họ sống đã rất thảm, chỉ có một kết cục hồn phi phách tán.
"Nếu thật sự biến thành lệ quỷ, các người sẽ không quay đầu được nữa, lẽ nào cô nhẫn tâm để đứa trẻ này không có kiếp sau sao?"
Lúc tiểu quỷ chết mới tám tháng, cậu bé còn chẳng biết gì, đã biến thành quỷ chết oan rồi, lúc sống cậu bé không được lựa chọn, nếu chết, lẽ nào cậu cũng không có cơ hội lựa chọn sao?
Bạch Trân Trân biết mình có hơi đê hèn, lợi dụng tình yêu con của Kiều An Na, nhưng cô cũng là vì bọn họ.
Báo thù tuy hả hê, nhưng cược tất thảy để báo thù, kẻ ác bị giết chết còn có kiếp sau, người bị hại lại phải mất hết tất cả.
Hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh, cái này không công bằng.
Kiều An Na dần bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng, đứa bé mở đôi mắt to tròn nhìn cô ấy, tràn ngập vẻ ỷ lại.
Cô ấy nhẫn tâm đưa đứa trẻ không hiểu gì hết này đi vào đường cùng sao?
"Chỉ cần không chết người, cô thật sự sẽ không nhúng tay?"
Bạch Trân Trân gật đầu: "Phải."
Cô cũng không phải thánh mẫu.
Kiều An Na đang ôm con, cúi đầu xuống, mái tóc đen dài che đi mặt của cô ấy, khiến người ta không nhìn rõ dáng vẻ của cô ấy.
Bạch Trân Trân rất kiên nhẫn chờ đợi cô ấy quyết định, nếu cô ấy nhất quyết muốn biến thành lệ quỷ, Bạch Trân Trân cũng chỉ có thể tát cô ấy mấy bạt tai nữa.
"Được, tôi hứa với cô, không giết người."
Chẳng bao lâu, Kiều An Na đã cho Bạch Trân Trân đáp án, mà tiểu quỷ được cô ấy ôm trong lòng thân thiết cọ cọ trong lòng cô ấy, sau đó lại nằm yên bất động.
Tống Trường Minh và Trần Tiểu Sinh đã đi lên được một lúc, Vương Kim Phát lại chưa xuống, cũng không biết là không dám hay là không muốn xuống đối mặt với nghiệt do mẹ anh ta tạo.
Nhưng Bạch Trân Trân có thể khẳng định, Vương Kim Phát sẽ xuống, với tính cách đó của anh ta, cho dù là để ngụy trang thâm tình, anh ta cũng sẽ không thể nào không xuống, nếu không, há không phải thiết lập hình tượng của anh ta sẽ sụp đổ hết?
Sự thật chứng minh, suy đoán của Bạch Trân Trân không sai, trôi qua khoảng mười phút, ngoài cửa hầm truyền tới tiếng bước chân nặng nề.
Khí đen trên người Kiều An Na cuộn trào, nhưng lại bị cô ấy ém xuống, Bạch Trân Trân bất cẩn quay đầu nhìn, đột nhiên phát hiện hồn thể của Kiều An Na đã biến thành dáng vẻ bình thường.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, dáng người đẫy đà, tóc của cô ấy chỉ được vén ra sau đơn giản, trên người mặc một bộ sườn xám màu lục thẫm vừa người, hiện ra thân thể mảnh khảnh hoàn mỹ của cô ấy.
Bạch Trân Trân: "..."
Còn mang theo một phím thay đổi quần áo?
Trong lòng cô tràn ngập hồ nghi, nhưng ngoài mặt lại không lộ ra, chỉ là lùi về sau một bước, tiện cho khi Vương Kim Phát tới có thể nhìn thấy Kiều An Na ngay.