Một giây sau khi Bạch Trân Trân lùi ra, Vương Kim Phát từ ngoài cửa đi vào.
Anh ta lập tức nhìn thấy Kiều An Na, ý nghĩ phiền loạn trong đầu Vương Kim Phát lập tức biến mất tăm, anh ta cứ nhìn Kiều An Na như thế, mắt dần đỏ lên.
"Na Na!"
Anh ta đã tìm Kiều An Na ba năm, lúc mình yêu cô ấy nhất, cô ấy lựa chọn không từ mà biệt, trời biết khi đó anh ta đau đớn nhường nào.
Anh ta không nghĩ tới hai người sẽ gặp mặt trong tình huống như bây giờ, nhìn Kiều An Na vẫn xinh đẹp y nguyên, trong lòng Vương Kim Phát nổi lên từng đợt bồi hồi.
"Na Na, Na Na..."
Trong giọng nói của anh ta chứa đựng thâm tình vô hạn, diễn dịch vô cùng trọn vẹn một người đàn ông si tình trải qua muôn trùng vất vả mới trùng phùng với người yêu.
Vương Kim Phát si ngốc nhìn Kiều An Na, tựa như trong mắt chỉ có một mình cô ấy.
"Na Na, cuối cùng em cũng chịu gặp anh rồi sao?"
"Na Na, em có biết anh nhớ em nhường nào không? Năm đó anh mang nhẫn cưới về, nhưng em lại không từ mà biệt, em biết mấy năm nay anh tìm em vất vả cỡ nào không?"
"Na Na, sau khi mất đi em, cả người anh cứ thơ thơ thẩn thẩn, em biết ba năm nay anh sống thế nào không?"
Anh ta thống khổ, anh ta tuyệt vọng, anh ta gào thét...
Bạch Trân Trân đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này, hận không thể cho anh ta một tát.
Bội phục bội phục, cô thật sự bội phục.
Cô nói mà, sao Vương Kim Phát lại trì trệ lâu như vậy mới xuống, khi tình cảm dâng trào, vẫn luôn suy nghĩ nên dùng tư thái gì thoát khỏi khốn ngoặt.
Bạch Trân Trân không tin Vương Kim Phát không biết Kiều An Na đã biến thành quỷ.
Xem ra, sợ là anh ta định đi một lối riêng, kiếm đi lệch mũi, xuống tay từ tình cảm, đánh thức tình cảm của Kiều An Na dành cho anh ta, sau đó thoát khỏi khốn ngoặt?
Anh ta chắc chắn Kiều An Na yêu anh ta yêu tới chết, cho dù đã chết biến thành quỷ cũng không nỡ gây hại cho anh ta sao? Hay là cảm thấy Kiều An Na là một người yêu đương mù quáng, hai ba câu nói đã có thể bị dỗ dành, sau đó giơ cao đánh khẽ?
Trước đây Bạch Trân Trân còn cảm thấy Kiều An Na không phải loại người này, nhưng nhìn Kiều An Na dáng dấp yểu điệu, cô lại có hơi không chắc chắn.
Người yêu đương mù quáng cô từng gặp rồi, quỷ yêu đương mù quáng...
Bạch Trân Trân quyết định tiếp tục làm khán giả.
Kiều An Na nghe thấy lời nói tựa như xuất phát từ tâm can của Vương Kim Phát, mắt dần đỏ lên, cô ấy giống như xúc động, ôm con đi lên một bước, nhưng lại giống như nghĩ tới gì đó, dừng bước lại.
"A Phát, em cũng rất nhớ anh, nhưng bây giờ em thế này, đâu còn tư cách quay về bên cạnh anh?"
Vương Kim Phát cảm động vô cùng, anh ta đeo khẩu trang to tướng, chỉ lộ ra một đôi mắt, anh ta si ngốc nhìn Kiều An Na như vậy, nhẹ giọng nói: "Na Na, chỉ cần em nguyện ý, anh sẽ vĩnh viễn ở bên em, mặc kệ em là người hay quỷ, mặc kệ em biến thành thế nào, tình yêu dành cho em vẫn luôn vẹn nguyên."
"Người cũng được, quỷ cũng xong, Na Na, chỉ cần là em là được, anh sẽ cưới em, hôn lễ vẫn chưa cử hành ba năm trước, chúng ta có thể tiếp tục cử hành, cho dù không có khán giả cũng không sao, anh sẽ cưới em, cho dù chỉ có thể cưới bài vị của em, quỷ hồn của em, anh cũng sẽ cưới em."
Bạch Trân Trân: "..."
Nói thật, lời đường mật của người này nói tới độ Bạch Trân Trân đứng một bên cũng nổi da gà.
Bạch Trân Trân không tin lời nói như thế này có thể dỗ được Kiều An Na, cô ấy gặp phải chuyện thảm khốc như thế, sao có thể dễ dàng tha thứ cho một trong những kẻ đầu sỏ là Vương Kim Phát?
Nhưng điều nằm ngoài dự liệu của Bạch Trân Trân là dường như Kiều An Na thật sự bị lời nói của anh ta cảm động, cô ấy nhấc bước đi về phía Vương Kim Phát.
Vương Kim Phát say mê đi lên, một đôi mắt ngập tràn thâm tình, anh ta đưa tay muốn chạm vào Kiều An Na, nhưng tay của anh ta lại xuyên qua thân thể của Kiều An Na.
Người phụ nữ trước mặt vẫn giống hệt ba năm trước, xinh đẹp động lòng người, nhưng anh ta đã mất đi tư cách ôm cô ấy.
Cảm xúc đau đớn tuyệt vọng giống như ngọn núi đồ sộ đè xuống, Vương Kim Phát nhìn Kiều An Na, khóc không thành tiếng.
"Na Na, xin lỗi, anh tới muộn rồi..."
"Na Na, xin lỗi, đều là lỗi của anh..."
Thống khổ cuồn cuộn từ nơi sâu thẳm đáy lòng phun trào ra, gần như nuốt chửng cả người anh ta, Vương Kim Phát khóc đến mất hình tượng, anh ta phát ra tiếng gào thét đau đớn, thân thể cũng vì không chịu nỗi sự thống khổ này, ngồi phịch xuống đất.
"Na Na, Na Na, Na Na..."
Anh ta ôm mặt suy sụp khóc to, giống như phát tiết ra toàn bộ thống khổ của mình, anh ta vừa khóc vừa gào tên của Kiều An Na, như thể muốn dùng cách này để phát tiết nỗi đau đớn của anh ta.