Vương Kim Phát trông đau tới cực điểm, ngồi phịch trên đất gào thét khóc to, Kiều An Na chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve mặt của Vương Kim Phát.
Oán khí của cô ấy nặng nề, đã khiến cô ấy có thể hiện ra hình người trước mặt người thường, dĩ nhiên có thể chạm vào người cô ấy muốn chạm.
Tay của Kiều An Na rất lạnh, hơi lạnh thấu xương từ lòng bàn tay cô ấy truyền ra, lan ra toàn thân của Vương Kim Phát, anh ta ngây ngốc nhìn Kiều An Na, nước mắt càng tuôn dữ dội.
"Na Na, là anh có lỗi với em, nếu anh tìm được em sớm một chút, có phải chúng ta sẽ không chia lìa lâu như vậy rồi không?"
"Anh từng hứa sẽ bảo vệ em thật tốt, nhưng anh lại thất hứa..."
"Na Na, anh biết em hận anh, anh không trách em, em nên hận anh, nếu không phải anh, em cũng sẽ không gặp phải những chuyện đáng sợ này..."
Nói xong, anh ta ngửa đầu, lộ ra cái cổ yếu ớt.
"Na Na, em giết anh đi, chỉ cần có thể khiến em nguôi giận, anh như thế nào cũng không sao."
Trước khi Vương Kim Phát nhắm mắt lại, nhìn Kiều An Na sâu sắc một cái, giống như muốn khắc ghi dáng hình của cô ấy vào trong tim.
"Em giết anh đi, anh sẽ mãi ở bên em, chúng ta cùng đi đầu thai chuyển kiếp, kiếp sau, anh nhất định sẽ bảo vệ em."
Ngôn từ có sức mạnh, Vương Kim Phát thông qua ngôn từ biểu đạt ra sự thâm tình của mình, cuối cùng giao mạng của mình cho Kiều An Na.
Anh ta nghển cổ, không có chút ý phản kháng nào, nơi khóe miệng thậm chí còn mang ra chút ý cười, tựa như thứ sắp sửa nghênh đón không phải cái chết mà là tương lai tươi đẹp vậy.
Bàn tay của Kiều An Na xoa qua gò má sưng đỏ của anh ta, cuối cùng rơi lên cổ của Vương Kim Phát.
Cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng động mạch đang đập dưới tay của cô ấy, sinh mệnh của con người yếu ớt như thế, chỉ cần hơi dùng sức, cô ấy liền có thể dễ dàng cướp đi tính mạng của anh ta.
Ngón tay mảnh khảnh của Kiều An Na bóp lấy cổ của Vương Kim Phát, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân đứng ở gần đó.
"Là anh ta chủ động giao cái mạng này cho tôi."
Bạch Trân Trân: "..."
Cô cũng không mù, dĩ nhiên là nhìn thấy rồi.
Cô còn nhìn thấy vẻ phức tạp hiện ra trên mặt Kiều An Na, ngón tay nắm chặt lại thả lỏng, giống như đang do dự, không biết có nên ra tay hay không.
Bạch Trân Trân đã giao quyền quyết định cho Kiều An Na, lựa chọn thế nào thì phải xem cô ấy, chỉ cần cô ấy không biến thành lệ quỷ giết người vô tội vạ, cho dù là giết Vương Kim Phát, Bạch Trân Trân cũng sẽ không xen vào.
Cô chỉ sợ Kiều An Na và tiểu quỷ biến thành lệ quỷ giết người vô tội vạ, sau này rơi vào kết cục hồn phi phách tán vĩnh viễn không siêu sinh.
Nếu không biến thành lệ quỷ, vậy thì không sao.
Người luôn phải trả giá cho những chuyện mình làm sai, không phải sao?
Cuối cùng Kiều An Na vẫn không thể xuống tay được, cô ấy lấy tay từ trên cổ của Vương Kim Phát xuống, nhẹ nhàng vuốt ve má của anh ta.
"A Phát, sao em nỡ để anh chết chứ?"
"Anh là người em yêu nhất kiếp này, cũng là người duy nhất em từng yêu, sao em nỡ giết anh chứ?"
Giọng nói của Kiều An Na dịu dàng tới cực hạn, Vương Kim Phát không khỏi tự chủ mở mắt ra trong giọng nói dịu dàng tới ngọt lịm của cô ấy.
"Na Na, anh muốn ở bên em..."
Kiều An Na lộ ra một nụ cười cực kỳ xán lạn với Vương Kim Phát, vươn tay ôm anh ta.
"A Phát, em sẽ không giết anh, sao em nỡ giết anh?"
Vương Kim Phát đang định nói gì, thân thể của Kiều An Na và tiểu quỷ lại hóa thành sương mờ, chui vào trong thân thể của Vương Kim Phát.
Tuy không phải là lần đầu trải qua loại chuyện linh dị này, nhưng Vương Kim Phát vẫn không thể tiếp nhận.
Anh ta ngồi sững sờ ở đó, cho rằng Kiều An Na và tiểu quỷ đã rời đi rồi.
"Na Na, Tiểu Bảo!"
Anh ta phát ra tiếng thét thê thảm, khóc giống như đứt từng đoạn ruột.
Bạch Trân Trân nhìn cảnh này lặng lẽ đi tới, nhìn Vương Kim Phát khóc quỵ trên đất không ngừng co quắp, mặt không cảm xúc nói.
"Chắc anh sẽ không cho rằng họ đã buông bỏ chấp niệm đi đầu thai rồi đó chứ?"
Giọng nói của Bạch Trân Trân khiến Vương Kim Phát ngẩng đầu lên, anh ta mơ hồ nhìn Bạch Trân Trân, giống như không hiểu ý của cô vậy.
"Cô nói gì? Na Na và Bảo Bảo đâu? Họ ở đâu? Tôi muốn ở cùng với họ... Cầu xin cô nói cho tôi biết, họ đã đi đâu rồi?"
Nhìn Vương Kim Phát hèn mọn cầu xin mình, Bạch Trân Trân khom người, lộ ra một nụ cười rạng rỡ với anh ta.
"Họ à, theo yêu cầu của anh, vào trong thân thể của anh rồi."
Bạch Trân Trân đại khái đã đoán được Kiều an Na muốn làm gì.
Xem ra, cho dù là yêu đương mù quáng cỡ nào, bị ngược đãi lâu như thế, cũng sẽ mọc ra bộ óc bình thường.