Tình huống hiện tại chính là như vậy.
Những người tuyên bố đã thấy Khu Văn Văn vào gian phòng nhỏ cùng với người bị hại không nhớ nổi những chuyện liên quan tới Khu Văn Văn, bọn họ chỉ biết mình biết Khu Văn Văn, biết cô ấy là ai, nhưng nhiều tin tức hơn thì các cô cũng không rõ lắm.
Cho nên Từ Phong cảm thấy chuyện này chắc hẳn thuộc phạm vi vụ án linh dị, lúc bấy giờ mới tìm tới sự trợ giúp của Bạch Trân Trân.
Chết một lúc bốn người đã được coi là trọng án, chuyện mấu chốt hơn là nghi phạm có thể biết tà thuật, cũng không có ai biết cô ấy có biết dùng tà thuật giết người hay không, còn muốn giết bao nhiêu người nữa, mà cô dùng tà thuật giết chết những người này liệu có phải còn âm mưu khác lớn hơn hay không.
Bây giờ bọn họ đang khóa danh nghi phạm lên người Khu Văn Văn, bọn họ đang dùng toàn lực tìm kiếm tung tích của Khu Văn Văn, cần phải bắt cô ấy về quy án.
Có điều năng lực cảnh sát có hạn, hơn nữa rất có thể Khu Văn Văn cũng biết tà thuật, cứ coi như cô xuất hiện trước mặt cảnh sát thì cũng chưa chắc họ đã có thể nhận ra cô ấy, cho nên mới phải mời người chuyên nghiệp tới nghĩ cách.
Bạch Trân Trân trầm ngâm trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn về phía Từ Phong: "Giám sát Từ, anh cảm thấy cái chết của Khu Hải và Dương Tố Mai không phải là chuyện bất ngờ, rất có thể có liên quan với Khu Văn Văn đúng không?"
Từ Phong có chút sửng sốt, dưới ánh mắt soi mói của Bạch Trân Trân, anh vẫn gật đầu một cái: "Không sai, trước mắt tôi đúng là có nghi ngờ này."
Ban đầu mặc dù vụ án đã được kết thúc, có thể là do quá mức thuận lợi, cộng thêm kết quả điều tra lấy lời làm chứng có chút không giống với di thư mà Dương Tố Mai để lại cho nên Từ Phong vẫn nhớ vụ án này mãi.
Bây giờ lại phát hiện Khu Văn Văn rất có khả năng biết tà thuật, Từ Phong cũng nhớ tới năm ngoái khi điều tra xử lý vụ án này – nếu như Từ Phong vẫn là chiến sĩ của chủ nghĩa duy vật, chưa chắc anh đã liên hệ hai vụ án này với nhau.
Nhưng Từ Phong của bây giờ sớm đã không phải là anh của quá khứ, trải qua nhiều thứ, Từ Phong tự nhiên cũng không nghĩ tới chuyện kiêu ngạo tự đại như quá khứ.
"Nếu nói vụ án này thực sự dính dáng đến dùng tà thuật để gây án, vậy vụ án ban đầu có thể có ẩn tình gì đó, Khu Văn Văn rất có thể là con cờ bị thao túng."
Bạch Trân Trân nhìn Từ Phong: "Anh không cảm thấy Khu Văn Văn là hung thủ thực sự?"
Từ Phong lắc đầu một cái rồi lại gật đầu: "Tôi đã từng nhìn thấy Khu Văn Văn, cô gái đó ban đầu phải tiếp nhận thời gian chữa trị tâm lý rất dài, sau đó mới khôi phục lại bình thường, cô ấy không giống một hung thủ, ánh mắt của cô ấy rất sạch sẽ."
Từ Phong nói ra những suy đoán của mình: "Tôi nghi ngờ sau lưng cô ấy còn có người điều khiển, cố ý khiến cho cô ấy làm ác, đến lúc đó nếu chẳng may chuyện thực sự bại lộ, Khu Văn Văn cũng sẽ bị đẩy ra làm dê thế tội."
Vừa nói, Từ Phong thở dài một hơi, mở miệng nói sâu xa: "Cô ấy còn là một cô bé, lại gặp phải nỗi thống khổ lớn như vậy, ban đầu bác sĩ tâm lý nói cô ấy có ham muốn tự hủy nghiêm trọng, phải qua một thời gian rất lâu mới khôi phục lại bình thường."
Chờ tới khi Từ Phong nói xong hết, Bạch Trân Trân mới mở miệng cắt ngang lời anh: "Được rồi, hiện giờ nói gì thì cũng chỉ là chúng ta suy đoán mà thôi, chân tướng mọi chuyện như thế nào chúng ta cũng không biết, trước tiên vẫn nên quan sát thi thể một chút."
Bạch Trân Trân chưa từng trông thấy Khu Văn Văn, cùng lắm chỉ mới nhìn hồ sơ, cô cũng không nhận ra Khu Văn Văn là người như thế nào, cô cũng sẽ không dùng ấn tượng ban đầu làm chủ đạo để suy luận phán đoán về Khu Văn Văn, tất cả còn phải nhìn xem chứng cứ nói như thế nào.
Thi thể được đặt trong tủ lạnh cũng không nhìn ra cái gì, Bạch Trân Trân để bọn họ lấy bốn thi thể đó ra đặt trên mặt đài điều khiển.
Mấy người Từ Phong thường xuyên tiếp xúc với thi thể hẳn sẽ không cảm thấy sợ hãi gì cả, trước khi hành động Bạch Trân Trân còn đặc biệt hỏi han Hạ Triêu Yến một phen.
"A Triêu, dáng vẻ của thi thể chắc sẽ không dễ nhìn lắm, lát nữa em sẽ tiến hành một vài công việc đặc thù, không bằng anh..."
Cô muốn để Hạ Triêu Yến ra ngoài đợi, phòng ngừa lát nữa sau khi thấy thi thể nảy sinh các loại tâm trạng sợ hãi.
Còn chưa chờ Bạch Trân Trân nói xong, Hạ Triêu Yến lắc đầu rung như trống lắc: "Trân Trân, anh không ra ngoài đâu."
Hạ Triêu Yến vừa nói, cặp mắt nhìn chó cũng thâm tình kia dõi về phía Bạch Trân Trân, vô cùng nghiêm túc nói: "Trân Trân, anh giúp em, em ở chỗ nào thì anh ở chỗ ấy, em để anh tham dự vào cuộc sống của em được không? Anh muốn xem thử xem em thực sự là người như thế nào."
Giọng anh ta quá mức thành khẩn, tất cả mọi người đứng tại chỗ đều có thể nghe ra sự nghiêm túc của anh ta, nhất là bộ dạng lúc anh ta nói chuyện giống như thể giây tiếp theo nhất định phải móc tim mình ra cho Bạch Trân Trân vậy.
Từ Phong: "..."