Cam bái hạ phong, người này nói lời tỏ tình cứ một câu tiếp nối một câu, thậm chí còn không nhìn thời gian địa điểm tình huống, muốn nói thì nói thôi, mà khi anh ta nói những lời này, xung quanh anh ta và Bạch Trân Trân dường như cũng có một bình phong che chắn được kéo lên, ngăn cách những người khác ở bên ngoài.
Mắt thấy Bạch Trân Trân có vẻ cũng rất vui khi ở trong đó, Từ Phong chậc một tiếng, quay đầu nhìn về phía Ông Tấn Hoa.
Chẳng trách Ông Tấn Hoa lại không đấu được, loại đàn ông đẳng cấp này cứ coi như đổi thành anh lên tiếp chiêu cũng chưa chắc có thể đánh thắng chứ đừng nói tới Ông Tấn Hoa.
So không được, cũng không so được, Ông Tấn Hoa thì chẳng mảy may oan khuất.
Những người trong căn phòng này, có ánh mắt của ba cá nhân đều tràn đầy ý thông cảm, tất cả đều rơi trên người Ông Tấn Hoa, ngược lại Ông Tấn Hoa thân là người trong cuộc nhưng biểu hiện hết sức dửng dưng, thậm chí trên mặt cũng không thể nhìn ra cảm xúc tối tăm mất hứng nào.
May là bên kia cũng không để cảm xúc ẩm đạm không hợp thời kiểu này tràn ngập trong thời gian quá dài, cũng không bao lâu, hai người đều đã khôi phục lại như bình thường.
Mấy người hợp sức chuyển thi thể tới chỗ bàn điều khiển.
Bởi vì cần phải giải phẩu kiểm tra nguyên nhân cái chết của thi thể cho nên những thi thể này đều không mặc quần áo, lúc được đặt trên đài điều khiển, bọn họ khỏa thân toàn bộ.
Người ở nơi này cũng rất quen thuộc với tình hình này, cho dù người chết là bốn ông lão, vẻ mặt Bạch Trân Trân cũng không hề thay đổi.
Bạch Trân Trân thay quần áo bảo hộ, lại đeo thêm bao tay, tỉ mỉ kiểm tra tình hình của người chết, kiểm tra đến chỗ Tần Lãng và Ngụy Dĩnh nói tới lúc trước, Bạch Trân Trân lưu ý kiểm tra cẩn thận một phen.
Đối với cô mà nói, người chết không có cái gì mà trai gái khác biệt.
Người chết như đèn tắt, thứ còn dư lại cùng lắm chỉ là thịt chết hình người mà thôi, Bạch Trân Trân cũng không dùng ánh mắt khác để nhìn.
Thực sự đúng như Tần Lãng nói, vị trí trọng yếu của thi thể bị mài mòn rất nghiêm trọng, nhất là sau khi trải qua quá trình đông lạnh, vết thương phía trên lại càng lộ ra rõ ràng hơn, đã đi qua thời gian lâu như vậy rồi mà chỗ sưng vẫn không có xu hướng tiêu đi, vẫn duy trì hình dáng lúc chết.
Bạch Trân Trân kiểm tra một cách cẩn thận, cuối cùng đúng là cô đã phát hiện ra vấn đề.
"Làm phiền đưa cho tôi một con dao giải phẫu."
Bạch Trân Trân mở miệng nói một câu, Tần Lãng đứng một bên ngay lập tức đưa cho cô một con dao giải phẫu, Bạch Trân Trân lập tức rạch tinh hoàn của thi thể ra.
Nhìn động tác sạch sẽ gọn gàng của Bạch Trân Trân, rõ ràng không có liên quan gì tới mình nhưng Tần Lãng lại cảm thấy chân hơi nhũn ra một cách khó hiểu.
Anh ta lặng lẽ lùi sang bên cạnh hai bước, kéo giãn khoảng cách với Bạch Trân Trân.
Ngoại trừ Ngụy Dĩnh, biểu thì ba người đàn ông còn lại cũng có nét vi diệu riêng, mặc dù dao này không rạch trên người bọn họ nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng này khó tránh khỏi sẽ sinh ra một vài cảm xúc khác thường.
Đương nhiên, Bạch Trân Trân cũng không biết cách làm của mình tạo thành ảnh hưởng tâm lý như thế nào với những người đàn ông ở đây, cô vẫn rất hiểu kết cấu cơ thể của con người, mặc dù nhập liệm sư không phải là pháp y nhưng cũng phải có đủ kiến thức giải phẫu cơ thể con người, nếu không thì cũng không thể trả lại vẻ ngoài vốn có ở mức độ cao nhất cho thi thể.
Dao giải phẫu đủ sắc bén, dễ dàng tách da thịt ra, Bạch Trân Trân cắm đầu ngón tay vào trong sau đó bắt đầu lục lọi.
Cảnh tượng này khiến cho người nhìn có chút không thể nào chịu đựng được, nhưng người đứng ở đây không có ai dời mắt đi chỗ khác, bọn họ đều biết Bạch Trân Trân không phải loại người làm không công, nếu cô đã làm như vậy thì nhất định là có nguyên nhân.
Đúng như dự đoán, qua thời gian không bao lâu, Bạch Trân Trân kéo một con sâu lớn chừng chiếc đũa, dài khoảng ngón út từ trong tinh hoàn ra.
Con sâu màu trắng kia nhìn có hơi giống măng tre thu nhỏ, thân thể có từng đoạn từng đoạn một, đầu là màu đỏ, cho dù có móc ra từ cái chỗ đó nhưng trên người nó lại không dính một chút máu tươi nào, nhìn bóng loáng như ngọc, thậm chí còn có chút giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Mấy người đàn ông còn lại vì bị ảnh hưởng nên trong lúc nhất thời không thể nào mở miệng, vẫn là Ngụy Dĩnh mở miệng hỏi một câu: "Cô Bạch, đây là cái gì?"
Bạch Trân Trân tiện tay bỏ con sâu như đã chết kia vào trong khau đã dùng rượu cồn khử độc ở bên cạnh.
Con sâu mà Ngụy Dĩnh cho là đã chết lộn mấy vòng trong khay rượu cồn, thân thể nó nhanh chóng biến thành màu đỏ, chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn không nhúc nhích nữa.