Bạch Trân Trân hết sức tốt bụng mở miệng hỏi thăm một câu, dù sao thứ đồ chơi này đối với những người đàn ông mà nói có thể là một sát chiêu chết người, nếu thực sự bị ngân trùng sống nhờ, có chết hay không trước chưa nói đến, chủ yếu là kiểu chết này quá mất mặt.
Hai người Từ Phong và Ông Tấn Hoa lắc đầu một cái: "Không cần, chúng tôi cũng không tiếp xúc thời gian dài với thi thể, hẳn là sẽ không bị sống nhờ."
Huống chi trên người bọn họ còn có phù Bạch Trân Trân đã vẽ trước đó, coi như có gì đó ngoài ý muốn thì phù trên người bọn họ chắc có thể ngăn cản.
Thấy hai người Ông Tấn Hoa và Từ Phong đều từ chối, Bạch Trân Trân cũng không thèm để ý nữa, cô quay đầu nhìn về phía Hạ Triêu Yến, cô quơ quơ cái bút chu sa trong tay trước mặt Hạ Triêu Yến, mở miệng nói: "Anh có muốn em vẽ cho anh một tấm phù không?"
Hạ Triêu Yến lắc đầu với Bạch Trân Trân, nhẹ giọng nói: "Trân Trân, anh vẫn luôn ở chung một chỗ với em, nửa bước cũng không rời, em nhất định sẽ bảo vệ anh thật tốt, có em ở đây, anh rất yên tâm."
Từ Phong: "!!!"
Không phải, người này thể hiện dục vọng có phải hơi quá mức rồi không? Người này diễn mãi vẫn chưa xong có đúng không?
Từ Phong không có cảm tình gì với Hạ Triêu Yến, thời gian chung đụng càng dài càng cảm thấy người này chỗ nào cũng kỳ quặc, rõ ràng đã là một người trưởng thành, sao lời nói và việc làm đều để lộ ra cảm giác rất kì quái?
Bây giờ còn chưa có các loại hình dung như bạch liên hoa, trà xanh, nếu như có Từ Phong sẽ phát hiện ra những thứ mà người tên Hạ Triêu Yến này thể hiện ra ngoài vừa hay giống một trà xanh nam không còn nghi ngờ gì được nữa.
Ánh mắt Ông Tấn Hoa quét qua Hạ Triêu Yến và Bạch Trân Trân, ngay sau đó, anh hỏi anh ta một câu: "Anh Hạ, hình như anh không ngạc nhiên một chút nào với việc Trân Trân biết vẽ bùa?"
Hạ Triêu Yến nghe vậy liền dời sự chú ý sang người Ông Tấn Hoa, anh ta mỉm cười nhìn Ông Tấn Hoa, mở miệng đáp lời: "Trong nhà tôi cũng qua lại không ít với các huyền thuật sư, Trân Trân biết vẽ bùa vậy chắc chắn là một huyền thuật sư, cái này có gì đáng để ngạc nhiên hay sao?"
Vừa nói, Hạ Triêu Yến vừa đặt sự chú ý trở lại trên người Bạch Trân Trân, vẻ mặt anh ta rất nhập tâm, lời nói ra giống như một lời hứa hẹn.
"Trân Trân là một cô gái rất rất tốt, bất kể cô ấy có dáng vẻ như thế nào tôi đều thích cả, bởi vì trong lòng tôi, cô ấy thiên biến vạn hóa, không gì là không thể, cô ấy làm cái gì cũng rất là bình thường, tôi đều có thể tiếp nhận cả."
Ánh mắt Bạch Trân Trân khẽ lay động, dường như cô rất cảm động trước lời của Hạ Triêu Yến, sau đó cô đưa tay ra bắt được tay của Hạ Triêu Yến.
"A Triêu, em không hể ngờ rằng anh lại tín nhiệm em tới như vậy, A Triêu, anh thật là tốt."
Ánh mắt Hạ Triêu Yến càng có thần hơn, anh ta nhìn vào Bạch Trân Trân, có làm thế nào cũng không tách ra được.
Nhưng ngay lúc giữa hai người bọn họ bắt đầu có bong bóng hồng bốc lên, Tần Lãng đứng bên cạnh hết nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, trực tiếp mở miệng nói: "Cái đó, vừa rồi tôi đã định nói."
"Hình như Trân Trân không khử độc, cũng chưa hề rửa tay."
"Cái tay kia của cô ấy lại vừa móc cái gì đó đó..."
Sau khi Tần Lãng nói xong câu, sắc mặt Hạ Triêu Yến nhất thời cứng đờ, anh ta cúi đầu từng chút từng chút một liền thấy được bàn tay đang bị Bạch Trân Trân nắm lấy của bản thân.
Những thứ chất nhờn kỳ quái phủ lên trên tay cô giờ rơi vào trong tay anh ta, lúc này đang tản ra mùi vị kì quái khiến cho không một ai có thể dùng ngôn ngữ mà hình dung ra được.
Hạ Triêu Yến: "..."
Bạch Trân Trân hiển nhiên cũng đã quên mất chuyện này, sau khi phát hiện bản thân mình đã làm chuyện gì, sắc mặt cô đột ngột thay đổi, cô ảo não buông Hạ Triêu Yến ra, lầm bầm: "A Triêu, thật xin lỗi, vừa rồi em có hơi không kiềm chế được, rất xin lỗi anh, em đưa anh đi rửa nhé..."
Mắt thấy Bạch Trân Trân giống như một cô gái nhỏ phạm sai lầm đang cúi đầu thừa nhận bản thân phạm sai lầm, dáng vẻ đó như thể rất sợ anh ta giận dữ, cứ coi như hạ riêu yến có giận dữ hơn nữa thì lúc này cũng đã tan hết thành mây khói.
"Trân Trân, không trách em, không quan trọng đâu, cái chuyện nhỏ nhặt như này rửa một chút là được, em không cần để trong lòng đâu."
Anh ta trấn an Bạch Trân Trân một phen sau đó mới đi phòng rửa tay khử độc dưới sự hướng dẫn của Tần Lãng.
Dù sao cũng là vật trên người người chết, tiếp xúc trực tiếp cũng không tốt, không dễ khử độc cho lắm, có thể sẽ mang tới một vài phiền toái khác nữa.
Đến sau khi Hạ Triêu Yến rời đi, hàm ý mà Từ Phong đã nín trong lòng từ lâu cũng không kìm được nữa, anh vốn là người có tính cách nhanh mồm nhanh miệng, lúc này lại không khống chế được miệng mình, mở miệng nói sâu xa.
"Cô Bạch, tôi thực sự không ngờ anh Hạ có thể vì cô mà làm tới mức độ này."