Nhắc tới Hạ Triêu Yến, mi mắt Bạch Trân Trân trở nên dịu dàng đi nhiều.
"Tôi cũng không ngờ được rằng anh ấy lại không tức giận, tính cách của anh ấy thật là tốt, cũng không biết gặp phải chuyện gì thì có thể khiến anh ấy nổi giận."
Từ Phong: "..."
Cô tỉnh táo một chút đi!!! Mấy lời anh nói không phải đang khen Hạ Triêu Yến được chứ!!!
Từ Phong còn muốn nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Ông Tấn Hoa ngăn cản lại.
"Cô Bạch, cô có thể tìm được chủ nuôi ngân trùng từ những con ngân trùng này không?"
Không cần biết Khu Văn Văn có phải hung thủ sau màn thực sự hay không, ít nhất cô không thoát khỏi quan hệ với ngân trùng, bây giờ cô ấy giống như đá chìm đáy biển, không tìm được bất cứ tung tích nào, cũng không ai biết lúc nào lại có thêm một người bị hại nữa xuất hiện, cho nên bọn họ phải mau chóng tìm được khu văn văn, làm rõ được nguyên nhân.
Thấy Ông Tấn Hoa nói chuyện vụ án, Từ Phong cũng không tiện mở miệng nói gì, có điều tâm trạng của anh hiển nhiên không thể tốt được, lúc Ông Tấn Hoa nhìn về phía anh, anh còn trợn mắt một cái với Ông Tấn Hoa.
'Cậu không học thêm một chút đi, bạn gái bay rồi đấy?"
Ông Tấn Hoa là bạn tốt nhiều năm của Từ Phong, đương nhiên đọc hiểu ý trong mắt Từ Phong, có điều anh cũng không nói gì nhiều mà một lần nữa đặt sự chú ý lên người Bạch Trân Trân.
Từ Phong: "..."
Anh làm như này đúng là liếc mắt đưa tình với người mù, tất cả đều vô ích rồi.
Từ Phong tức đến thở phì phì nhỏ giọng lầm bầm vài câu, rồi lại ném chuyện này sang một bên, đúng là hoàng đế không vội thái giám vội, bản thân Ông Tấn Hoa nhìn giống như đã từ bỏ rồi mà anh còn gấp cái rắm gì.
"Cô Bạch, cô có cách không?"
Ông Tấn Hoa lại hỏi thăm thêm một lần nữa, lúc này anh đã đứng bên người Bạch Trân Trân, cùng cô tra xét những con ngân trùng đã chết bên trong khay rượu cồn.
Lấy sự hiểu biết của anh với Bạch Trân Trân, đại khái cô cùng có phương pháp tìm được chủ của ngân trùng thông qua chúng.
Đúng như dự đoán, Bạch Trân Trân chỉ trầm mặc trong chốc lát rồi gật đầu.
"Tôi phải có cách..."
Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa cởi bao tay ra, lấy hết những đồ nên cầm ra sau đó bắt đầu vẽ bùa ngay tại chỗ.
Những người khác thấy Bạch Trân Trân bắt đầu vẽ bùa, tất cả đều yên tĩnh lại, rất sợ quấy rầy tới Bạch Trân Trân.
Nhưng mà ngay lúc này, Hạ Triêu Yến tới phòng cách vách rửa tay khử trùng trở lại, bởi vì Bạch Trân Trân đưa lưng về phía anh ta cho nên Hạ Triêu Yến cũng không biết cô đang làm những gì, cho nên anh ta sải bước đi qua đó, vỗ bả vai Bạch Trân Trân một cái từ phía đằng sau.
Kết quả chính là gần như ngay lập tức cắt đứt việc vẽ bùa của Bạch Trân Trân, tay cô run lên một cái, một nét bút cuối cùng bị sai lệch đi, phù vốn dĩ chuẩn bị xong lại hóa thành màu xám tro, hiển nhiên đã thất bại.
Mà Bạch Trân Trân cũng giống như gặp cắn trả, sắc mặt cô đột ngột biến đổi, trong miệng cô phát ra một tiếng kêu đau, buông bút chu sa đang nắm trong tay ra.
Bút chu sa được đặc chế bị đánh rơi trên bàn, lăn qua một bên theo hướng của mặt bàn, vẫn là Từ Phong đứng một bên nhanh tay lẹ mắt, nếu không cây bút này coi như đã rơi trên mặt đất rồi.
Hạ Triêu Yến hiển nhiên cũng không thể ngờ mình cũng chỉ vỗ Bạch Trân Trân một chút mà lại thành như vậy, mắt thấy thân thể Bạch Trân Trân lung lay, sẽ ngã ra ngay tức khắc, Hạ Triêu Yến vội vàng đưa tay ra đỡ lấy cô.
"Trân Trân, em sao thế? Trân Trân, sao sắc mặt của em lại yếu ớt như vậy?!"
Ông Tấn Hoa nhìn sắc mặt tái nhợt của Bạch Trân Trân, vẻ mặt nhất thời thay đổi, anh vội vàng đi tới, mở miệng hỏi.
"Cô Bạch, cô sao rồi? Cô Bạch? Cô Bạch?"
Mắt thấy Bạch Trân Trân nhắm mắt tựa vào trong lòng Hạ Triêu Yến, nhìn có vẻ như đã hôn mê, anh căm tức nhìn Hạ Triêu Yến, lạnh lùng nói: "Anh Hạ, trước khi làm việc anh có thể đừng lỗ mãng như vậy có được không, cô Bạch bị anh Hại thành cái dạng gì rồi?"
Hạ Triêu Yến giật giật môi, giải thích: "Tôi không biết mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, tôi không thấy Bạch Trân Trân đang làm gì..."
Ông Tấn Hoa cắt ngang lời anh ta: "Đó không phải lý do để anh lỗ mãng, anh Hạ, nếu như cô Bạch gặp phải chuyện gì không may thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh!!"
Hạ Triêu Yến đương nhiên cũng biết mình đã làm sai rồi, cho nên đối mặt với Ông Tấn Hoa nói những lời độc ác, anh ta cũng không phản bác được thành lời.
Ông Tấn Hoa còn muốn đón lấy Bạch Trân Trân gần như ngất đi, nhưng Hạ Triêu Yến lại ôm Bạch Trân Trân không muốn buông tay, ánh mắt nhìn Ông Tấn Hoa cũng tràn đầy ý đối địch.
Ông Tấn Hoa thực sự bị anh ta làm cho tức cười, cũng đã tới lúc này rồi mà anh ta còn suy nghĩ tới chuyện tranh đoạt người yêu.
"Anh Hạ này, anh..."