Hạ Triêu Yến đã thuyết phục Bạch Trân Trân một hồi lâu, nhưng Bạch Trân Trân có chủ kiến của mình, bất kể Hạ Triêu Yến nói cái gì, Bạch Trân Trân vẫn không bị lay chuyển, kiên quyết muốn giúp đỡ.
Cuối cùng Hạ Triêu Yến hết cách, chỉ có thể thuận theo Bạch Trân Trân.
"Có điều đầu tiên chúng ta phải nói trước, nếu có gì không đúng, tôi sẽ dẫn cô đi ngay. Đối với tôi, sức khỏe của cô là quan trọng nhất."
Hạ Triêu Yến nói một cách cực kì nghiêm túc, trong lòng anh ta, không có cái gì càng quan trọng hơn Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân oán trách nhìn anh ta một cái, nhưng giọng nói cũng dịu hơn mấy phần: "Tôi biết, anh yên tâm đi, tôi sẽ không để mình mạo hiểm."
Sau khi hai người trao đổi đơn giản vài câu, cuối cùng đã Hạ Triêu Yến yên tâm hơn, anh ta thở dài một hơi, vươn tay vỗ vỗ bả vai Bạch Trân Trân, sau đó lui về sau một bước.
Bạch Trân Trân thì dán bùa đã vẽ xong lên ngân trùng.
Loại bùa truy tung này sau khi sử dụng xong có thể truy tung ngược lại tung tích người sử dụng, đương nhiên, công dụng cũng có hạn chế, nếu như vượt quá phạm vi hoặc là thực lực của đối phương mạnh mẽ, họ sẽ ngăn chặn loại truy tung này.
Bùa truy tung là Bạch Trân Trân vẽ, với tư cách là người sử dụng, chỉ có cô mới có thể định vị chủ nhân của ngân trùng.
Sau khi sử dụng qua bùa truy tung, Bạch Trân Trân nhắm mắt lại, tay cầm bút, căn cứ hình ảnh nổi lên trong đầu, tô tô vẽ vẽ bên trên vở.
Ngay từ đầu tốc độ cô tô tô vẽ vẽ rất nhanh, nhưng theo thời gian trôi qua, tốc độ của cô đã chậm lại, lúc đến mấy nét cuối cùng, tay cầm bút của Bạch Trân Trân đã và đang run rẩy, sắc mặt cũng lúc trắng lúc xanh.
Thấy cô thế này, Hạ Triêu Yến vô thức muốn tiến lên ngăn cản Bạch Trân Trân, nhưng lại bị Từ Phong ngăn lại.
"Chúng ta phải tin tưởng cô Bạch, anh đừng quấy rầy cô ấy."
Hạ Triêu Yến đỏ ngầu cả mắt, anh ta trừng Từ Phong một cái, thấp giọng nói: "Tôi biết thứ anh để ý nhất chính là phá án, nhưng chuyện này không liên quan gì Trân Trân, cô ấy chỉ đến giúp đỡ, tôi nhất định phải ưu tiên an nguy của cô ấy."
Nói xong, anh ta muốn hất Từ Phong ra, đi ngăn cản Bạch Trân Trân dừng lại, tình trạng hiện tại của cô quá tệ, nếu hoàn thành, ai biết sẽ phải gánh chịu đòn cắn trả thế nào?
Trong miệng Hạ Triêu Yến, Từ Phong thành người vì phá án không để ý an nguy của Bạch Trân Trân, ngược lại anh ta chỉ để ý an toàn của Bạch Trân Trân. Từ Phong cũng không tiện ra tay với Hạ Triêu Yến, cuối cùng anh ta vẫn xông qua ngăn cản của Từ Phong, đi tới trước mặt Bạch Trân Trân.
"Trân Trân... cô không sao chứ?"
Lúc Hạ Triêu Yến tới, Bạch Trân Trân vừa khéo mở mắt, bút cô đang cầm trong tay rơi xuống mặt bàn, Bạch Trân Trân lung lay, thân thể ỉu xìu ngã xuống. Cũng may Hạ Triêu Yến đang ở cạnh bên, anh ta lập tức đỡ Bạch Trân Trân, nét mặt khi nhìn về phía cô tràn ngập sự quan tâm.
"Trân Trân, cô không sao chứ?"
Bạch Trân Trân lắc đầu, suy yếu nói: "Tôi không sao."
Nói xong, cô ráng chống đỡ đứng lên, cầm vở đã viết chi chít chữ lên.
Vừa rồi cô đã nhắm mắt lại viết ra, cho nên chữ viết trong vở giống như gà bới, chỉ sợ ngoại trừ Bạch Trân Trân ra thì người bên ngoài hoàn toàn không nhìn rõ trên vở đã viết cái gì.
Bạch Trân Trân thở dài một hơi, vẻ mặt khá tươi tắn, thái độ cũng thả lỏng hơn.
Ông Tấn Hoa đi tới, trong mắt để lộ vẻ lo lắng, có điều nhìn thấy Hạ Triêu Yến đứng bên người Bạch Trân Trân một tấc cũng không rời, anh lại đè ép những vẻ lo lắng đó xuống.
"Cô Bạch, đã xác định được vị trí của chủ nuôi ngân trùng chưa?"
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu: "Đã xác định rồi, nếu như tôi không nhìn lầm, tên chủ nuôi đó có lẽ ở trong thôn ở phụ cận núi Tử Vân."
Núi Tử Vân là núi ở tại khu vực khu Hoàng Đại Tiên, nếu bọn họ lái xe đến đó thì cần chừng một giờ.
Bạch Trân Trân chỉ có thể thông qua bùa truy tung cô dùng để nhìn hình ảnh để suy đoán đại khái khu vực, cụ thể ở đâu thì còn phải muốn qua tận chỗ mới biết.
Từ Phong quyết định rất nhanh, nhanh chóng chuẩn bị dẫn người tới.
"Cô Bạch, chúng ta không thể xác định vị trí của đối phương, không biết cô có thể đi đến đó một chuyến cùng chúng tôi hay không."
Hiện tại đã là hơn bảy giờ tối, sắc trời bên ngoài đã tối hẳn, Bạch Trân Trân bận bịu cả ngày, vừa rồi lại còn vẽ bùa, lại còn hỗ trợ truy tìm dấu vết hung thủ, lúc này tinh thần đã căng thẳng đến cực hạn.
Trên mặt cô hiện rõ vẻ mệt mỏi, trông cả người không có tinh thần gì.
Sau khi nghe thấy lời Từ Phong nói, cô miễn cưỡng nâng tinh thần, có điều ngoài miệng lại nói: "Tôi có thể đi chung với các anh, nhưng phải thêm tiền."
Vì chút phí cố vấn đó mà cô chịu mệt mỏi nhiều thế này, hiển nhiên là phải yêu cầu thêm mới được.
Từ Phong nhẹ gật đầu: "Được, vậy tôi sẽ đi sắp xếp."