Nói xong, Từ Phong liền xoay người rời đi, anh ấy muốn đi chuẩn bị xe, thuận tiện gọi thêm mấy cảnh sát đi bắt người cùng anh ấy.
Tần Lãng và Ngụy dĩnh khâu lại thi thể một lần nữa. Vừa rồi Bạch Trân Trân đã cho mấy cái thi thể đó thêm mấy nhát chém, nếu không khâu lại thì chờ đến khi quyến thuộc đến nhận thi thể, bọn họ sẽ không có cách nào bàn giao.
Dưới sự dẫn đầu của Ông Tấn Hoa, bọn họ đến sát vách văn phòng của Ông Tấn Hoa.
Nhìn Bạch Trân Trân sắc mặt trắng bệch, Ông Tấn Hoa chỉ chỉ vào trong phòng, nói: "Cô Bạch, bên trong là phòng nghỉ của tôi, chi bằng cô ở trong đó nằm nghỉ một lát, Từ Phong cần thời gian để sắp xếp."
Bạch Trân Trân nghe vậy, vô thức nhìn Hạ Triêu Yến một cái: "Tôi..."
Có điều không đợi Bạch Trân Trân nói xong, Hạ Triêu Yến đã ngắt lời cô, nói: "Trân Trân, cô đi vào nghỉ ngơi một hồi đi, cô đã bận bịu cả ngày, vừa rồi còn tổn hao sức lực, nên đi vào ngủ một lát, chờ lát nữa tôi sẽ gọi cô."
Thấy dường như Hạ Triêu Yến cũng không băn khoăn việc để cô đi vào nghỉ ngơi, lúc này Bạch Trân Trân mới thở dài một hơi, ngoan ngoãn đi vào nằm.
Hiệu quả cách âm của văn phòng không được xem là quá tốt, rất nhanh bọn họ đã nghe thấy tiếng ngáy của Bạch Trân Trân, hiển nhiên cô đã mệt đến kiệt sức rồi, nếu không sẽ không tới mức này.
Đợi sau khi đã Bạch Trân Trân ngủ, Hạ Triêu Yến khẽ nhíu mày, nhìn về phía Ông Tấn Hoa.
"Trưởng khoa Ông, anh có thể ra ngoài một lát với tôi được không? Tôi có một số việc muốn tán gẫu với anh."
Ông Tấn Hoa không nói thêm gì, đi theo Hạ Triêu Yến cùng đi ra ngoài.
Hai người tiến vào trong cầu thang, Hạ Triêu Yến không có vòng vo, thẳng thừng nói: "Trưởng khoa Ông, tôi tin anh đã nhìn thấy, sức khỏe của Trân Trân không được tốt lắm, cô ấy cũng có công việc phải làm của mình, các anh không cảm thấy làm thế này rất tự tư sao? Cứ để cô ấy giúp các anh thế này mãi, cô ấy có tâm địa thiện lương, các anh đâu thể được voi đòi tiên chứ?"
Hiển nhiên Hạ Triêu Yến rất tức giận, anh ta có chút không khống chế nổi cảm xúc của mình, có điều dẫu sao vẫn chưa mất khống chế, chỉ là ngữ điệu lạnh hơn khi ở trước mặt Bạch Trân Trân rất nhiều.
"Trân Trân chỉ là hỗ trợ hữu nghị, các anh không thể đổ dồn tất cả lên người cô ấy, tôi tin sở cảnh sát nhất định có thể tìm được những người khác đến giúp đỡ, không phải là cứ nhất thiết phải lôi kéo một mình Trân Trân."
Ông Tấn Hoa nhìn Hạ Triêu Yến, mở miệng nói: "Anh Hạ, vậy anh có ý gì? Không ngại nói thẳng, không cần phải vòng vo như thế."
Hạ Triêu Yến cũng không chần chờ, trực tiếp nói: "Tôi hi vọng các anh có thể giải trừ loại quan hệ này với Trân Trân, cô ấy nên có cuộc sống của mình, chứ không phải toàn bộ thời gian ở không đều bị các anh chiếm đoạt, bận bịu chuyện của các anh, còn cô ấy không có được thời gian nghỉ ngơi."
Trước đó Bạch Trân Trân từng đề cập, cô là cố vấn đặc biệt của sở cảnh sát khu Sa Điền, nếu khu bên này có vụ án dính đến linh dị, sẽ cần cô giúp đỡ. Nhưng căn cứ hiểu biết của Hạ Triêu Yến, hình như là kiểu cố vấn đặc biệt này không nhất thiết phải cố định người nào đó, bên sở cảnh sát hoàn toàn có thể đổi những người khác đến giúp đỡ, hoàn toàn không cần quấn lấy Bạch Trân Trân mãi không thả.
Dáng vẻ sắc mặt trắng bệch của Bạch Trân Trân luôn luôn được chiếu lặp lại trong đầu Hạ Triêu Yến, anh ta không thể chịu đựng chuyện như vậy lại diễn ra.
"Các anh không thương cô ấy, lòng tôi thương cô ấy, tôi hi vọng các anh đừng ỷ vào cô ấy hiền lành mà vắt kiệt cô ấy mãi."
Khi Hạ Triêu Yến nói xong lời cuối cùng, cảm xúc đã trở nên kích động, trong giọng nói cũng nồng nặc mùi thuốc súng hơn mấy phần so với trước đó.
Anh ta thế này, không giống với dáng vẻ quan tâm bao dung trước mặt Bạch Trân Trân.
Ông Tấn Hoa cũng không tức giận, mà là thuận miệng hỏi một câu: "Lúc anh nói những lời này có từng nói với cô Bạch hay không? Anh đã nhận được sự đồng ý của cô Bạch chưa?"
Hạ Triêu Yến mím môi, cứng rắn nói: "Tôi nói những lời này không cần Trân Trân đồng ý, tôi là vì tốt cho cô ấy."
Anh ta không đành lòng để Bạch Trân Trân khổ cực như vậy, cho nên mới thương lượng cùng Ông Tấn Hoa, hi vọng bọn họ chủ động từ bỏ hợp tác với Bạch Trân Trân.
"Anh Hạ, chúng tôi chưa hề ép buộc cô Bạch, nếu như cô ấy không đồng ý, hoàn toàn có thể nói với chúng tôi, nhưng cô ấy đã tới, chúng tôi cũng sẽ không chủ động đẩy cô ấy đi ra."
Ông Tấn Hoa nhìn Hạ Triêu Yến, không kiêu ngạo không tự ti nói: "Anh Hạ, tôi biết anh nói những này là xuất phát từ nguyên nhân thương cô Bạch, nhưng có mấy lời tôi vẫn phải nói trước, anh không thể thay thế cô Bạch đưa ra quyết định được, mọi chuyện phải thông qua chính cô Bạch đồng ý mới được."