Nhìn gương mặt bình tĩnh của Ông Tấn Hoa, Hạ Triêu Yến cắn răng nói: "Chẳng phải anh có... với Trân Trân sao... Sao anh có thể nhẫn tâm nhìn cô ấy khổ cực như vậy?"
Ông Tấn Hoa đáp: "Anh Hạ, bất kể tôi có tâm tư gì với cô Bạch, tôi cũng sẽ không can thiệp vào quyết định của cô ấy, tôi cũng hi vọng anh biết tôn trọng cô Bạch, loại hành vi này bây giờ của anh đã vượt giới hạn."
Sau khi nói xong lời này, Ông Tấn Hoa nhẹ gật đầu với Hạ Triêu Yến, quay người rời khỏi cầu thang.
Bên trong ánh đèn mờ tối trong cầu thang chỉ còn một mình Hạ Triêu Yến, nghĩ đến những lời vừa rồi Ông Tấn Hoa nói với anh ta, sắc mặt Hạ Triêu Yến liền có chút khó coi.
Tôn trọng mong muốn của Bạch Trân Trân? Ông Tấn Hoa có gì? Chẳng lẽ là chỉ trích anh ta không biết tôn trọng mong muốn của Bạch Trân Trân sao?
** **
Đổi thành một bên khác, Ông Tấn Hoa đã ổn định lại cảm xúc, về phòng làm việc của mình, có điều lúc anh trở về đã thấy đang Bạch Trân Trân vốn đang nghỉ ngơi đã thức dậy, lúc này đang ngồi trên ghế sa lon ở trong văn phòng anh nhắm mắt dưỡng thần.
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Bạch Trân Trân mở mắt ra nhìn sang Ông Tấn Hoa.
"Trưởng khoa Ông, anh đã trở về rồi."
Nhìn khuôn mặt vẫn không có huyết sắc gì của Bạch Trân Trân, giọng của Ông Tấn Hoa không khỏi nhẹ nhàng hơn mấy phần.
"Cô Bạch, sao không ngủ thêm một lát?"
Bạch Trân Trân vuốt vuốt mi tâm, nhẹ giọng nói: "Chỉ ngủ một lát đã thao thức, tôi đang suy nghĩ vụ án khu Văn Văn này."
Thấy khuôn mặt của cô hiện vẻ rã rời rõ ràng, nhưng trong lòng vẫn nhớ vụ án này, Ông Tấn Hoa nhớ tới những lời Hạ Triêu Yến vừa mới nói, anh không nhịn được mở miệng nói.
"Cô Bạch, có phải chúng ta đã quấy rầy cô rồi hay không?"
Bạch Trân Trân sửng sốt chốc lát, ngẩng đầu nhìn về phía Ông Tấn Hoa, trên mặt của cô hiện đầy vẻ không hiểu, dường như không rõ vì sao Ông Tấn Hoa nói như vậy.
"Anh nói cái này làm cái gì?"
Ông Tấn Hoa không có lôi Hạ Triêu Yến ra, mà là chỉ chỉ vẻ mệt mỏi không che giấu được trên mặt Bạch Trân Trân: "Cô Bạch, chỉ chuyện của bản thân cô đã đủ bận rộn, chúng tôi còn dùng những chuyện này đến làm phiền cô, thế này có phải đã gây rối cho cô rồi hay không? Nếu như là vậy, chúng tôi có thể mời người khác đảm nhiệm vị trí cố vấn đặc biệt này."
Bạch Trân Trân: "..."
Cô nhìn chằm chằm Ông Tấn Hoa một hồi, nhẹ nhàng nói: "Có phải các anh không muốn đưa tiền hay không?"
Ông Tấn Hoa: "Chúng tôi không phải..."
Bạch Trân Trân không có cho Ông Tấn Hoa cơ hội nói tiếp, thở phì phò nói: "Được rồi, bất kể các anh có ý gì, hiện tại nói cái gì tôi cũng sẽ không rút lui."
"Ban đầu là các anh nhìn ra tôi có hứng thú với mấy vụ án linh dị này, cố ý mời tôi làm chức cố vấn đặc biệt này, tôi giúp các anh giải quyết mấy vụ án kia có phải đều rất hoàn hảo hay không? Mặc dù đúng là tôi thu phí có hơi cao thật, cũng thường xuyên sẽ nâng giá tạm thời, nhưng anh nói, tôi giúp các anh có phải đã vượt trên giá trị các anh bỏ ra không?"
"Tôi một người chỉ cần gọi là tới, không oán không hối, xem như thu phí đắt vậy thì cũng không phải không thể chịu được? Bây giơ các anh chuẩn bị qua cầu rút ván sao?"
Thấy Bạch Trân Trân càng nói càng kích động, cảm xúc cũng trở nên bất thường, Ông Tấn Hoa vội vàng trấn an cảm xúc của cô.
"Cô Bạch, cô hiểu lầm rồi, chúng tôi tuyệt đối không có ý này, chỉ là tôi nhìn thấy sắc mặt của cô không khỏe, cho nên mới nghĩ đến việc để cô nghỉ ngơi đầy đủ, tôi không có ý gì khác..."
Chỉ là Bạch Trân Trân bởi vì những lời vừa rồi của Ông Tấn Hoa mà cảm thấy khó chịu, có làm sao cũng không muốn cho anh sắc mặt tốt, anh ôn tồn dỗ cô mãi một lúc rất lâu, Bạch Trân Trân mới chịu tươi cười lại với anh. Sau khi hàn huyên hai câu qua loa, dường như Bạch Trân Trân nhớ ra cái gì đó, mở miệng nói: "Đúng rồi, anh Triêu đâu? Anh ấy đi đâu rồi? Tại sao tôi không nhìn thấy anh ấy?"
Kết quả nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra, Hạ Triêu Yến bưng một ly cà phê nóng từ bên ngoài tiến đến.
"Trân Trân, tôi đi rót ly cà phê cho cô, cô uống một ít cho có tinh thần, uống cà phê tinh thần sẽ khá hơn chút."
Lúc nhìn thấy Hạ Triêu Yến, vẻ mặt của Bạch Trân Trân lập tức thay đổi, trên mặt cô xuất hiện nụ cười cực kỳ xán lạn, dường như tinh thần cả người cũng được nâng cao hơn rất nhiều.
"Sao anh biết em muốn uống cà phê."
Nói xong, cô nhận ly cà phê trong tay Hạ Triêu Yến, sau đó uống một ngụm, Bạch Trân Trân đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
"Anh Triêu, em cứ giữ anh ở nơi này, liệu có làm chậm trễ chuyện của anh? Nếu như anh không muốn, có thể không cần đi theo em, em đi một mình cũng được."